“Lòng Mẹ bao la như bien Thái Bình rạt rào,
Tình Mẹ tha thiêt như dòng suôi hiền ngọt ngào,
Lòng mẹ êm ái như đồng lúa chiều rì rào
Tiêng ru bên thêm trăng tà soi bóng M yêu ”
(Trích nhạc phẩm “Lòng Mẹ” của Y - Vân)
Đầu năm 1945, chiến tranh Mỹ - Nhật Thái Bình Dương ngày càng trở nên ác liệt. Vì thế, Pháp
phải cho Nhật mượn Đông Dương làm đường, để điều động binh sĩ và tài khí giới ;
29 trang |
Chia sẻ: aloso | Lượt xem: 2132 | Lượt tải: 0
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Lòng mẹ, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
tụi tơi tin.
Cả bọn vỗ tay tán thành. Thấy Thơng ngần ngại, một cậu lớn hơn cả, tươi cười bảo :
_ Chắc là anh Thơng sợ rồi, thơi chịu thua đi cho xong !
Chạm tự ái, Thơng cương quyết:
_ Nhất định tơi sẽ vào lấy chiếc gậy ấy về nhà cho các anh xem. Nhưng mà các anh cuộc gì mới
được chứ?
www.thuvien24.com
_ Tụi tơi cuộc thế này: từ đây cho đến 8 giờ sáng mai, nếu anh lấy chiếc gậy ấy về nhà, thì tụi tơi
đãi anh một chầu phở no nê. Cịn như anh khơng lấy được thì anh phải đãi lại tụi tơi, chịu khơng?
Thơng biết mình đi quá đà, khơng thể thối lui được nữa bèn giơ ngĩn tay ra bảo :
_ ðược rồi, sáng mai các anh đến nhà tơi mà xem !
Hai bên “ngoéo” tay nhau rồi giải tán. Trên đường về, Thơng mới cảm thấy cái dại của mình.
Trong một phút bốc đồng, cậu đã tỏ ra mình can đảm. Nhưng bây giờ, cơn hăng nồng lắng
xuống, cậu lo nghĩ chưa biết làm cách nào để lấy chiếc gậy trong miếu thờ ấy. Ban ngày thì cĩ
người gác, ban đêm thì, eo ơi ! Tối tăm hoang vắng như thế làm sao mà vào ! Rủi ơng Phú hộ ấy
linh thiêng, ổng hiện ra bĩp cổ thì cịn gì ?
Thằng Thanh thì khác, nĩ tưởng anh Thơng nĩ cũng “chì” lắm. Nĩ hỏi liến thoắng :
_ Anh Thơng này, khi nào anh đi vào trong miếu đĩ, cho em đi với !
Nghe em nĩi, Thơng mừng rỡ như người chết đuối vớ được tấm ván :
_ Ừ, cơm tối xong cĩ trăng, anh em mình kiếm cớ xin phép ba má đi chơi rồi đi thẳng vào miếu,
nghe Thanh !
Cơm tối xong, ơng Nghĩa Hưng và ơng ðức Hợp lại đi đánh tổ tơm. Hai bà ngồi nĩi chuyện với
nhau. Thu Thảo, Hùng và Thúy Hạnh sắp đồ ra chơi. Thơng nháy mắt làm hiệu cho Thanh, rồi cả
hai nhẹ nhàng xuống cầu thang. Ra khỏi thành phố, hai anh em đi đến trước lùm cây hồi chiều.
Trống ngực Thơng đập mạnh hơn trống làng, nhưng cậu vẫn làm bộ tỉnh táo bảo em :
_ Thanh nè, cả hai đứa cùng vào khơng tiện, lỡ cĩ ai ngồi này đi vào bắt được thì sao? Bây giờ
em vào một mình để anh gác ngồi này. Cĩ ai, anh sẽ hú cho em biết mà nấp đi.
Thanh cho là phải, bằng lịng đi một mình. Cậu theo đường mịn vào đến trước miếu. Của chỉ
đĩng chớ khơng khĩa. Cậu xơ một cái là cửa mở. Trong miếu tối om phảng phất mùi hương. Cậu
bật một que diêm : ánh sáng bùng lên, cậu thấy ngay chiếc gậy để trên bàn thờ. Cậu bước lại run
run cầm lấy và chạy một mạch ra đường cái. Nghe chân em chạy thình thịch, Thơng đi vào một
quãng đĩn em. Thấy chiếc gậy trong tay em, Thơng mừng hết sức.
Thế là nhờ em mà Thanh và Thơng được cuộc, được tụi bạn phục là can đảm. Thơng định bụng
đến chiều tối lại nhờ Thanh đưa vào miếu trả lại, nhưng chưa kịp thi hành thì mọi chuyện vở lỡ:
ơng Từ lo sạch sẽ trong miếu, sáng hơm đĩ vào quét dọn, thấy mất chiếc gậy thờ, liền tri hơ lên.
Ơng chạy về thành phố, gặp ai ơng cũng kể chuyện. Tin mất gậy thờ đồn từ người này sang
người khác, và cuối cùng nhờ tụi trẻ kháo láo với nhau, họ tìm ra thủ phạm. Ơng Từ liền đến tìm
ơng Nghĩa Hưng và trình bày tự sự. Ơng Nghĩa Hưng điếng người: ơng khơng dè con cái ơng lại
nghịch đến thế. Ơng giận con run người lên, nhưng “Con dại cái mang”, lại vì cĩ người ngồi
nên ơng cố cầm mình, lấy lời từ tốn tạ lỗi, và đem chiếc gậy trả lại cho ơng Từ. Ơng Từ là người
hiểu biết, ơng cho là trẻ con dại dột, chứ khơng phải là chúng nĩ cĩ ý xúc phạm đến thần linh.
www.thuvien24.com
Chờ cho ơng Từ ra về một lúc, ơng Nghĩa Hưng mới gọi Thơng, Thanh ra tra hỏi. Thơng sợ tái
mặt, đổ lỗi cho em. Ơng Nghĩa Hưng vốn lâu nay khơng ưa thằng Thanh, vì bản tính nĩ gan gĩc,
liều lĩnh. Nghe nĩi thế, ơng liền chụp lấy cổ thằng Thanh, đè nằm sấp xuống sàn nhà, trĩi tay
chân nĩ lại, rồi lấy chiếc roi mây vừa quất vừa thét:
_ Mày là thằng con vơ phúc! Mày bêu xấu, bêu hổ cho tao: tao phải đánh chết mày mới được!
Thằng Thanh đau quá, lăn lộn trên sàn nhà, khĩc la om sịm. Ơng bà chủ nhà và ơng ðức Hợp
chạy lên can ơng, nhưng thấy ơng hung dữ quá, khơng ai dám vào. Hai mắt ơng đỏ kè như hai
cục than lửa, mình mẩy ơng nĩng rực. Thu Thảo sợ ba đánh chết em, vội vàng chạy ra chợ kêu
mẹ. Bà Nghĩa Hưng giao hàng cho bà ðức Hợp, tất tả chạy về. Bà vừa lên gác thấy chồng đang
mím mơi, mím lợi đánh con chí tử. Bà xơng vào ơm chồng lấy chồng,vừa khĩc vừa nĩi:
_ Ơng ơi, con dại dột thì đánh nĩ vài roi đủ rồi, chứ ơng định giết con hay sao mà đánh con dữ
tợn thế này?
Ơng Nghĩa Hưng như điên cuồng, xơ vợ ra quát:
_ Bà đừng bênh con, lui ra, khơng tơi đánh cả bà!
_ Thơi xin ơng bớt giận, ơng đánh con đau lắm rồi, xin ơng tha cho con!
Miệng bà nĩi, hai tay bà giữ chặt lấy ơng, mặc cho ơng xơ đẩy. Lịng thương con thêm sức mạnh
cho bà. Cuối cùng ơng đành chịu thua, ơng cất roi, bỏ đi xuống dưới nhà. Trước khi ơng đi, ơng
cịn đe:
_ Tối nay, tơi cấm bà khơng được cho nĩ ăn một hột cơm nào. Cái thứ con vơ phúc đĩ phải trị
cho mạt kiếp nĩ đi!
Bà Nghĩa Hưng mở trĩi cho con, rồi bồng lên giường. Cởi áo con ra, trời ơi! Bà thấy vơ số lằn
roi rướm máu, sưng vù, ngang dọc trên thân con. Bà khĩc tấm tức:
_ Con ơi, sao con dại dột thế! Con làm cho ba con càng ghét con thêm!
Bà lấy dầu xoa các vết lằn cho con và nhờ bà chủ đi mua thuốc an thần cho con uống. Nghe Thu
Thảo thuật truyện lại, bà hiểu nguyên do là tại Thơng. Bà gọi Thơng vào bảo:
_ Chính con đã xúi em con làm bậy, chớ đâu phải tại nĩ! Thế mà con sợ, lại đỗ lỗi cho nĩ! Má bỏ
qua đi, chứ má phân tích ra thì ba con cũng cho con một trận địn nên thân. Cĩ điều là cách con
xử sự với em út như thế rất hèn hạ, rất đáng khinh bỉ!
Thơng biết lỗi xấu hổ cúi đầu lặng thinh. Tội nghiệp thằng Thanh, sau trận địn hung dữ ấy, em
liệt giường liệt chiếu mất 3, 4 ngày mới ngồi dậy được. Bà Nghĩa-Hưng bỏ cả buơn bán để săn
sĩc con. Thu-Thảo, Hùng và Thúy-Hạnh cũng khơng đi học, ở nhà chơi với Thanh. Thơng xem
www.thuvien24.com
ra hối hận lắm, cậu dốc hết tiền dành dụm lâu nay, đi mua kẹo bánh và đồ chơi về cho em để
chuộc lỗi. Bản tính Thanh hay quên, em chẳng ốn hận gì anh, chỉ xuýt xoa :
_ Ba đánh em đau quá ! Nếu khơng cĩ má can, chắc ba đánh em chết mất !
Sau cơn nĩng giận, ơng Nghĩa-Hưng cũng tự nhận mình đã quá tàn nhẫn với con, ơng cố vui vẻ
hiền từ, để hàn gắn lại tình cha con. Tuy vậy, trong thâm tâm, ơng vẫn khơng ưa thằng con út của
ơng : ơng cho rằng nĩ nghịch ngợm, cứng đầu, khơng ngoan ngỗn như các anh chị nĩ.
Nghỉ học mất một tuần, Thu-Thảo, Thanh Hùng và Thúy Hạnh đi học lại. Cơ giáo đã biết chuyện
mới xảy ra, cơ sợ liên lụy nên khơng chịu dạy các em ấy nữa. Bà Nghĩa Hưng phải năn nỉ hết lời,
cơ mới dạy lại.
www.thuvien24.com
Lịng mẹ
Tác giả: Nhật Lệ Giang
Chương 03
Chiến tranh Mỹ - Nhật ở Thái Bình Dương tiếp diễn một cách ác liệt hơn trước. ðùng một cái,
trung tuần tháng 9 năm 1945, Mỹ thả hai quả bom nguyên tử đầu tiên xuống trên đất Nhật, làm
bình địa hai thành phố lớn là Hiroshima và Nagasaki, gây thiệt hại nặng nề cho Nhật Bản. Nhật
Hồng lo sợ, xin đầu hàng vơ điều kiện và ra lệnh cho quân đội Nhật trên khắp các mặt trận phải
hạ khí giới. Thật là một tiếng sét làm ngã ngửa tất cả quân đội Nhật và làm rúng động cả thế
giới!
Nhật đã đầu hàng Mỹ! Nhật đã đầu hàng Mỹ! Tin ấy truyền từ miệng người này qua kẻ khác.
Cục diện thế giới thay đổi: chiến tranh chấm dứt! Các người tản cư sung sướng thu xếp hành
trang trở về thành phố
ðợi một vài hơm để nghe tin tức cho chắc chắn, ơng bà ðức Hợp bàn với ơng bà Nghĩa Hưng
đem gia đình trở về Sài Gịn. Ơng Nghĩa Hưng chán nản trả lời:
_ Anh chị và các cháu trở về trước đi, tơi thì chưa định sao cả.
Ơng thở dài nĩi tiếp:
_ Nếu cháu Thái cịn thì tơi mới về Sài Gịn, bằng khơng, tơi thuê nhà ở lại đây luơn. Anh chị
xem: bao nhiêu hy vọng tơi đặt vào cháu; nếu cháu cĩ thế nào, tơi cịn lịng trí đâu mà làm ăn
được nữa!
Thấy ơng trả lời một cách cương quyết như thế, bà Nghĩa Hưng và ba đứa con chỉ nhìn nhau và
ứa nước mắt. Từ ngày tản cư, sống cực sống khổ, bà và con cái chỉ chờ đợi ngày trở về, thế mà
bây giờ ơng nhất định ở lại. Bà khơng dám cản ngăn ơng sợ ơng nổi khùng, thêm khổ.
Sáng hơm sau, ơng bà ðức Hợp và hai đứa con thuê xe trở về Sài Gịn. Bà Nghĩa Hưng và ba
đưa con tiễn chân ra tận bến xe. Bà nhờ ơng bà ðức Hợp khi về đến Sài Gịn, hỏi tin tức Thái
cho. Hùng, Thanh, Thu Thảo, Thúy Hạnh nắm lấy tay nhau khĩc rịng. Lâu nay, các em chơi
thân với nhau, thương yêu nhau như ruột thịt; bây giờ kẻ ở người về, khơng biết khi nào lại được
gặp nhau.
Ơng bà ðức Hợp trở về Sài Gịn mới được vài hơm, mà bà Nghĩa Hưng cảm thấy lâu dài quá
sức, một đàng vì bà mong tin Thái, đàng khác vì buồn.
www.thuvien24.com
Hai hơm nay, bà khơng đi mua hàng nữa. Thu Thảo và Thanh cũng ở nhà vì cơ giáo đã hồi cư.
Ơng Nghĩa Hưng hết bạn đánh cờ, ơng uống rượu nhiều hơn. Rượu say, ơng nằm ngủ. Căn gác
trước đây, ngày cịn gia đình ơng bà ðức Hợp ở chung, lúc nào cũng vang rộn tiếng cười đùa của
bọn trẻ, bây giờ thì vắng vẻ như “Chùa bà ðanh”!
Chiều hơm thứ hai, bà Nghĩa Hưng dọn cơm tối ra, lại đánh thức chồng dậy. Ơng lè nhè, giọng
sặc mùi rượu:
_ Bà và các con ăn đi, tơi khơng đĩi!
Bà buồn rầu, xới cơm cho ba đứa con ăn. Lịng bà như tơ vị, khơng biết cách làm cho chồng
hăng hái trở lại cơng việc làm ăn, chứ kéo dài cuộc sống như thế này rồi tương lai con cái sẽ ra
sao? Ba đứa con ăn đã gần xong bữa, mà bát cơm của bà vẫn chưa mất một miếng! Bọn trẻ vừa
ăn vừa nĩi chuyện thì thầm với nhau. Bỗng cĩ tiếng chân bước lên cầu thang. Vừa thấy đầu
người lĩ vào cửa, Thu Thảo đã reo lên:
_ Ơ kìa! Anh Thái về, má ơi!
Bà Nghĩa Hưng quay lại nhìn: Thái trở về thật! Bà vội bỏ bát cơm xuống, đứng dậy ơm chồng
lấy con nghẹn ngào:
_ Trời ơi, con đi đâu để ba má lo lắng, mất ăn, mất ngủ bấy lâu nay?
Ba đứa con chạy lại đánh thức ơng dậy:
_ Ba ơi! Anh Thái về!
Ơng Nghĩa Hưng chồng dậy, thấy đứa con cưng, ơng tỉnh hẳn rượu, nắm lấy tay con mừng rỡ:
_ A, Thái! Con ở đâu về đây? Thật ba nhớ con hết sức!
Thái ngồi xuống bên cạnh cha kể chuyện nhỏ tiếng:
_ Con và mấy đứa bạn bị Pháp tình nghi. Sợ ở nhà sẽ bị bắt nên chúng con trốn theo quân đội
Nhật. Mới đây, Nhật Bản đầu hàng đồng minh, chúng con lại trốn về. Con về đến nhà, thấy nhà
đĩng cửa, con sang nhà bác ðức Hợp thì may gặp hai bác vừa tản cư về. Hai bác chỉ cho con
xuống đây.
Bà Nghĩa Hưng đang lắng tai nghe con nĩi, bỗng bà sực nhớ ra, vội vàng đứng dậy bảo:
_ Con kể tiếp cho ba con nghe đi, má chạy ra phố mua tí đồ ăn, ba con cũng chưa dùng cơm tối
đâu.
Gặp được con, ơng Nghĩa Hưng vui mừng hết sức, vừa ăn vừa bàn chuyện với con. Bao nhiêu hy
vọng của ơng tan biến từ trước, nay hiện lên chắc chắn rực rỡ. Các em Thái vui vì sẽ chĩng được
trở về Sài Gịn, gặp lại bạn bè, tiềp tục việc học. Riêng bà Nghĩa Hưng, cĩ lẽ bà sung sướng hơn
www.thuvien24.com
cả. Mấy tháng trời, Thái đi biệt tích, cĩ lúc nào lịng bà lại khơng nghĩ đến con! Nay con trở về,
thật chẳng khác gì như thấy con đã chết đi mà sống lại. Một điều làm cho bà vui mừng hơn nữa
là nhờ Thái trở về, chồng bà sẽ tìm lại được nguồn an ủi để hăng hái làm ăn, cho tương lai con
cái khỏi khổ.
Trưa hơm sau, ơng bà và các con, cám ơn và từ giã gia đình ơng bà chủ đã vui lịng cho nương
náu mấy tháng nay, rồi thuê xe trở về Sài Gịn. Mất gần một tuần dọn dẹp, sắp đặt mọi sự khang
trang, hiệu buơn bán xe đạp Nghĩa Hưng lại mở cửa đĩn khách hàng. Hai người thợ cũ cũng đến
làm việc lại. Cơng việc làm ăn mỗi ngày một tiến, ơng Nghĩa Hưng vay thêm tiền để mua dụng
cụ, và gọi thêm thợ làm để cung ứng kịp hàng cho khách mua. Lúc này xe đạp bán được nhiều.
Người dân quê đã nhận thấy lợi ích của xe đạp, nên dù nghèo cực họ cũng cố dành dụm đồng
tiền để sắm cho được một chiếc.
Con cái ơng bà lại tiếp tục việc học: Thái vào ðại học Luật Khoa, Thơng vào trung học, Thu
Thảo và Thanh theo tiểu học. Ít tháng sau thời cuộc lại thay đổi, nhưng ở Sài Gịn, lần này khơng
ảnh hưởng đến cơng việc làm ăn bao nhiêu.
www.thuvien24.com
Lịng mẹ
Tác giả: Nhật Lệ Giang
Chương 04
Bảy năm sau …
Gia đình ơng bà Nghĩa Hưng thay đổi hẳn bộ mặt. Thái đã trở thành một vị luật sư trẻ tuổi cĩ tài
hùng biện… ðậu cử nhân luật, Thái xin vào tập sự với một vị luật sư lão thành. Hai năm sau,
chàng thành hơn với ái nữ của ơng và được nhạc gia cho một căn nhà hai tầng để ở và mở văn
phịng tiếp thân chủ. Thái đã được kết quả mong muốn của thân sinh.
Thơng học hết tú tài, thi vào trường Mỹ Thuật chuyên ngành về hội họa. Sau bốn năm thành tài,
chàng cũng lập gia đình. Người bạn đường của chàng là cơ bạn học cùng lớp. ðơi vợ chồng nghệ
sĩ này, xin ra ở riêng, mở xưởng vẽ. Hai lần triển lãm các họa phẩm, tài danh cả hai đã được
nhiều người mộ mến. Các bức họa của họ đã được hỏi mua với giá khá cao. Ban ngày, cả hai vợ
chồng cặm cụi vào việc sáng tác trong xưởng vẽ. Nhưng ban đêm, căn nhà của họ, là nơi hội họp
các nghệ sĩ tài hoa son trẻ, với những cuộc vui đùa kéo dài nhiều lúc thâu đêm.
Thu Thảo sau khi đậu trung học, cũng từ giã cha mẹ, lên xe hoa về nhà chồng. Chồng nàng là
một tư chức, lương phạn vừa đủ, nhưng đơi vợ chồng trẻ tuổi này hiểu biết nhau, nên bầu khơng
khí gia đình rất êm đềm hịa hợp.
Ơng Nghĩa Hưng sung sướng mãn nguyện nhìn bầy con đủ lơng đủ cánh, lìa tổ ấm ra đời sống tự
lập. Bà Nghĩa Hưng tuy cũng rất vui mừng vì con cái nên danh nên phận, nhưng lịng người mẹ,
khi nhớ lại những lúc bồng con trên tay, cho con bú mớm, lo lắng săn sĩc tiếng con vui đùa, líu
lo kể chuyện – bây giờ trong nhà vắng vẻ quạnh hiu, khơng cịn nghe tiếng cười đùa của con cái,
tự nhiên bà ứa nước mắt, lịng bà cảm thấy cơ độc, những niềm an ủi xưa kia, nay như mất hết!
Bà chỉ cịn Thanh, niềm an ủi cuối cùng của bà. Nhưng bà cảm thấy buồn khổ hơn là an ủi vì
chồng bà thường tỏ ra lãnh đạm với Thanh tuy nĩ khơng làm gì phật ý ơng. Thanh học đến tú tài
I, hai lần thi hỏng, chàng thơi học. Lúc đầu chàng định ở nhà giúp thân sinh, coi sĩc người làm,
nhưng bà mẹ sợ giữa cha con cĩ điều gì bất đồng ý kiến xảy ra chăng, nên bà khuyên con nên
tìm việc khác. Chàng xin vào làm thư ký cho Hãng nước mắm Phú Quốc, đặt trụ sở tại Sài Gịn.
Lương tiền được bao nhiêu chàng đem cả về cho mẹ.
Tính tình Thanh vẫn như hồi nhỏ: gan dạ, thích mạo hiểm, nhưng nĩng nảy, bướng bỉnh. Trơng
thấy chuyện bất bằng nào, dù khơng can dự gì đến chàng, chàng cũng lên tiếng phản đối. Bởi thế
cĩ lần chàng bị bọn du đãng suýt đánh chết!
www.thuvien24.com
Một buổi chiều tan sở làm, Thanh đạp xe vào vườn Bách Thú dạo chơi một vịng. Bỗng chàng
nghe cĩ tiếng kêu khĩc về phía cầu sơng Thị Nghè. Chàng chạy lại, thì ra bốn cậu thanh niên,
đầu chải tém, mặc quần áo rằn ri, đang vây quanh ba cơ học sinh, chọc ghẹo nhảm nhí. Các cơ sợ
hãi cuống cuồng, nhưng khơng biết làm cách nào thốt ra được, chỉ đứng kêu khĩc. Trong số ba
cơ cĩ Thúy Hạnh, con ơng bà ðức Hợp, Thúy Hạnh bất ngờ thấy Thanh, cơ mừng rỡ gọi:
_ Anh Thanh ơi! Cứu chúng em với. Mấy cậu này cản đường khơng cho chúng em về!
Thanh dựa xe đạp vào gốc cây, khuỳnh tay, mắt nhìn trừng trừng vào bọn mất dạy:
_ Các anh làm gì kỳ vậy? Bắt nạt kẻ yếu thì anh hùng gì? Các anh khơng thơi đi, tơi kêu cảnh sát
đến bắt các anh ngay
Cả bọn gườm gườm nhìn Thanh, thấy Thanh to lớn, vẻ mặt gân guốc, lại nghe Thanh dọa gọi
cảnh sát tới, bọn chúng hời chùn. Ba cơ gái lợi dụng cơ hội, kéo nhau chạy về phía cửa. ðợi cho
các cơ chạy khuất, Thanh mới dắt xe đạp đi, mắt vẫn liếc trơng chừng. Chàng định nhảy lên xe
đạp, nhưng vì tự ái, chàng sợ bọn chúng chê là hèn nhát, nên chàng cứ ung dung dắt xe đi thong
thả.
Bẽ mặt với gái, và xấu hổ vì bốn đứa mà thua một đứa, bọn chúng cà khịa lẫn nhau. Một đứa
bậm mơi, dẫm chân nĩi:
_ Khơng lẽ tụi mình mà thua thằng đĩ? Nhào đại vơ, chết thơi, bây ơi!
ðứa nọ giục đứa kia, rồi nhất loạt phĩng theo, đứa nắm lấy xe, đứa ơm lấy chân Thanh. Bị tấn
cơn bất ngờ, Thanh vất xe, một tay gạt hai đứa đang xơng vào, một tay giáng mấy cú thật mạnh
vào đứa đang ơm chân, nhưng nĩ liều đau khơng bỏ. Ba đứa đang phía trên, một đứa ơm chân
phía dưới, cuối cùng Thanh bị chúng vật ngã sấp xuống mặt đường.
Cả bọn đè lên người chàng, lấy dây trĩi tay chân chàng lại, rồi thi nhau đánh. Thanh bị chúng
đánh đau lắm, nhưng chàng khơng kêu, vì biết kêu cũng vơ ích. Trời đã nhá nhem tối, trong vườn
Bách Thú cây cối um tùm, lại càng tối hơn, ai biết đâu mà cứu? Thanh cắn răng cố chịu những
cú đấm đá như mưa rào. Chàng kiệt sức, tin chắc thế nào mình cũng bị đánh chết. Bỗng từ xa
một chiếc tắc xi chạy tới, ánh đèn pha chiếu sáng cả đường dài. Cả bọn hị nhau chạy tán loạn.
Một đứa lưu manh hơn, lấy chiếc xe đạp của Thanh, nhảy lên phĩng đi. Chiếc tắc xi ngừng lại
gần bên, một người đàn bà nhảy xuống chạy lại đỡ Thanh dậy, bà khĩc ịa lên:
_ Trời ơi! Con tơi, sao thế con?
Thanh lúc đĩ đã bất tỉnh, chàng khơng nghe tiếng mẹ chàng gọi nữa! Bà Nghĩa Hưng thấy con bị
đánh bất tỉnh, cuống lên, bà khơng biết nên đem con đi nhà thương nào, thì vừa may ơng bà ðức
Hợp và Thúy Hạnh đi xe tới. Thấy Thanh vì cứu con mình mà bị đánh nhừ tử, ơng bà ðức Hợp
xuýt xoa thương cảm, cịn Thúy Hạnh ơm mặt khĩc. Ơng bà ðức Hợp bàn với bà Nghĩa Hưng
đem Thanh về nhà thương riêng của bác sĩ Hồng là em trai bà ðức Hợp, để dễ bề săn sĩc thuốc
www.thuvien24.com
thanh hơn. Sau khi chích một mũi thuốc hồi sinh, bác sĩ Hồng khám nghiệm cẩn thận các vết
thương khơng đến nỗi nguy hiểm, chỉ cần băng bĩ và tĩnh dưỡng vài tuần lễ. Bà Nghĩa Hưng vội
chạy về tin cho ơng hay, bà nĩi với ơng là Thanh đi làm về bị đụng xe bất tỉnh phải đem vào nhà
thương, nhưng khơng nặng lắm. Ơng Nghĩa Hưng định đi cùng bà đến nhà thương thăm con,
nhưng bà nĩi thác rằng bác sĩ cấm khơng cho ai vào thăm. Suốt đêm ấy, bà ngồi canh chừng một
bên con. ðến gần sáng Thanh mới tỉnh lại. Chàng bàng hồng nhìn mẹ, rồi nhìn căn phịng như
vừa qua một giấc mộng khủng khiếp. Thấy con đã hồi tỉnh, bà vui mừng bảo con nằm yên, đoạn
bà lấy muỗng nhỏ đổ nước cam cho con uống. Bà dịu dàng kể lại cho con nghe tự sự:
_ Hơm qua, sáu giờ chiều rồi mà má chưa thấy con về, tự nhiên má bồn chồn nĩng ruột. Một lúc
sau, Thúy Hạnh hốt hoảng chạy sang, nĩi nhỏ với má là cĩ lẽ con bị tụi du đãng chận đánh vì
con vừa cứu Thúy Hạnh thốt tay bọn ấy. Nghe vậy, má chắc con bị rồi vì tụi chúng những bốn
đứa, con một mình cự sao nổi. Má liền vội vàng thuê tắc xi đến đĩ ngay. Thấy má tới, bọn chúng
bỏ chạy hết, và con thì bất tỉnh rồi. Má cuống lên khơng biết đem con về đâu, thì may ơng bà
ðức Hợp và Thúy Hạnh đem xe tới giúp má chở con về đây, đây là nhà thương tư của bác sĩ
Hồng, em ruột của bà ðức Hợp. Bác sĩ đã khám cẩn thận các vết thương của con, và bảo đảm
khơng can gì, chỉ cần tiêm thuốc bổ và tĩnh dưỡng vài tuần sẽ khỏi…
Bà vuốt tĩc con nĩi tiếp:
_ Má thấy con bị bất tỉnh, má lo quá! Sao con khơng kêu để người ta tới cứu?
Thanh khẽ nhích một tí thấy đau ê ẩm cả người, chàng mỉm cười nắm lấy tay mẹ:
_ May cĩ má tới, chớ lúc đĩ trời tối rồi, cịn ai đâu mà kêu cứu! À mà ba cĩ biết chuyện chưa
má?
Bà Nghĩa Hưng trấn tĩnh con:
_ Con đừng lo! Má nĩi với ba là con bị đụng xe. Ba con định đi thăm con ngay, nhưng má nĩi
bác sĩ cấm khơng cho ai gặp nên ba con ở lại nhà.
Sau hai tuần lễ nằm nhà thương, Thanh đã khá hẳn, bác sĩ cho phép chàng về. Từ hơm ấy, chàng
ở nhà giúp cha mẹ coi sĩc người làm.
Mấy tháng nay, cửa hàng xe đạp Nghĩa Hưng ế ẩm. Ơng Nghĩa Hưng, vì thấy hàng bán chạy,
nên đã vay vốn mua nhiều khung xe bằng nhơm (duralumin). Hồi đĩ, ai cũng thích loại khung xe
vừa bền, vừa tiện lợi này, vì khơng phải sơn quét gì cả. Hễ xe bị đen, chỉ lấy giấy nhám, hay cát
mịn mà chùi là xe sạch bĩng như mới. Nhưng gần đây, các nhà nhập cảng mua ở ngoại quốc một
loại khung xe kiểu mới, nhẹ nhàng và thanh nhã hơn loại cũ. Các cơ học sinh rất thích loại xe
này. Bởi thế, loại khung xe bằng nhơm rất khĩ bán, khơng cịn mấy người thích. Ơng Nghĩa
Hưng gặp hồn cảnh bế tắc, khơng cịn tiền để mua loại mới. Vay mượn thêm, khơng biết vay
mượn vào đâu? Cĩ ơng bà ðức Hợp thì đã vay mượn một số khá nhiều rồi. Tiến thối lưỡng nan,
www.thuvien24.com
ơng Nghĩa Hưng nghĩ đến hai con trai đã thành gia thất. Chúng làm ăn khá, chắc cĩ thể giúp ơng
qua cơn bế tắc này được.
Nuơi con khơng nệ tốn hao, nhưng đến lúc ngửa tay nhờ con giúp đỡ, ơng thấy ngại ngùng. Ơng
bảo bà đến nĩi với Thái giúp. Thái cũng muốn giúp cha mẹ, nhưng lại sợ vợ kỳ kèo, nên chàng
đánh trống lảng:
_ Ba má thấy chúng con bề ngồi ăn ra làm được, nhưng sự thật to thuyền thì lớn sĩng, làm ra
nhiều, tiêu pha cũng nhiều, nào tiền điện, tiền nước, tiền cơng hai, ba người giúp việc trong nhà.
ðĩ là con chưa kể những việc tùng thù tiếp bạn bè thân chủ. Cĩ tháng chúng con cũng phải đi
mượn, chứ cĩ dư dật gì. Hay là má sang chú Thơng xem. Hai vợ chồng chú ấy đều làm ra tiền,
chắc cĩ dư nhiều.
Bà Nghĩa Hưng lủi thủi đến nhà Thơng. Bà chưa nĩi hết chuyện thì Thơng đã giơ hai tay lên trời
kêu:
_ Chao ơi! Anh Thái làm luật sư, cãi được một vụ kiện thì tiền thù lao bỏ vào két khơng hết. Hơn
nữa, vợ anh lại giàu, thế mà anh ta vẫn cịn kêu thiếu. Tụi con đây 5,7 ngày chúi mũi, chúi lái
mới xong được một bức họa, may lắm thì được mấy ngàn bạc. Làm ra thì như vậy, mà tiêu pha
thì thật kinh khủng: nay thết tụi này, mai thết tụi kia, mà khơng dừng được, mình đi ăn của họ,
thì phải mời họ ăn của mình. Tụi con phải cắt vạt vá vai mới khỏi đi vay. Cĩ lúc túng quá, tụi
con cịn định chạy về xin ba má giúp nữa là khác!
ðứa náo cũng kêu thiếu thốn, bà Nghĩa Hưng thất vọng trở về thuật chuyện lại với chồng. Ơng
điếng người, bao nhiêu hy vọng ơng đặt vào hai đứa con lớn, tan biến như mây khĩi. Ơng nằm
vật xuống giường, kêu trời kêu đất, than trách con bất hiếu. Bữa cơm chiều hơm đĩ thật là buồn
bã, ơng chỉ uống rượu, khơng chịu ăn một miếng cơm nào, mặc dầu bà hết lời nài nỉ. ðêm ấy ơng
khơng chợp mắt, chỉ ngồi thở dài. Nỗi thất vọng nặng nề làm dao động tinh thần ơng rất mạnh.
Bà tìm lời khuyên giải và đề nghị với ơng để bà sang nhà ơng ðức Hợp vay thêm một số tiền
nữa, nhưng ơng khơng chịu:
_ Con cái mình giàu cĩ mà chúng khơng giúp. Hai bác ấy đã cho mình mượn nhiều rồi, chưa trả
lại được, cịn mặt mũi nào mà sang mượn nữa!
Từ đĩ ơng Nghĩa Hưng bơ phờ như người mất hồn. Bà sầu khổ lo lắng, khơng biết làm cách nào
để an ủi ơng, bà sợ ơng buồn bã quá, sinh trọng bệnh thì nguy! Thanh thấy các anh đối xử tệ bạc
với cha mẹ như thế, chàng tức giận hết sức. Tuy khơng thể làm gì cho tình trạng bớt đen tối,
chàng cũng cố gắng “cịn nước cịn tát” chàng điều đình với hai người thợ tạm nghỉ việc, và chịu
lại họ số tiền lương chưa trả được. Chàng quán xuyến lấy hết mọi việc trong nhà. Các người thợ
cũng thơng cảm hồn cảnh bế tắc của ơng bà, họ vui lịng thơi việc và hẹn khi nào ơng bà cĩ tiền
sẽ trả cơng cho họ cũng được.
Quẫn trí quá hĩa dại, một đêm kia, chờ cho vợ con ngủ yên, ơng Nghĩa-Hưng nhẹ nhàng xuống
chỗ sửa xe, lấy một nắm giẻ lớn, tẩm xăng rồi đem ra phịng ngồi, châm lửa đốt. Thâm tâm ơng
www.thuvien24.com
trù tính gây cuộc hỏa hoạn này, để lấy số tiền bồi thường bảo kê nhà cháy mà ơng đã đĩng. Với
số tiền bồi thường hơn ba trăm ngàn, ơng hy vọng sẽ gây dựng lại được cơ sở làm ăn.
Thanh nằm ngủ phịng gần cầu thang, cảm thấy nĩng, chàng giật mình mở mắt ra thấy lửa cháy ở
phịng bán xe đạp. Chàng vội qua đánh thức mẹ dậy. Hai mẹ con chạy xuống thấy ơng đang lúi
húi ơm săm lốp xe vất vào đống cháy cho ngọn lửa bốc lên cao.
Tưởng ơng bị cuồng trí, Thanh vội mở cửa chính rồi hai mẹ con dìu ơng ra đuờng, kêu cứu. Lúc
đĩ ngọn lửa trong nhà đã bốc lên cao, nhưng nhờ cĩ tường bằng gạch, nên lửa chỉ cháy phía
trong nhà thơi. Nhiều người cùng phố đang thức, kéo nahu lại xem. Ơng ðức-Hợp gọi điện thoại
cho sở cứu hỏa. Mười phút sau xe cứu hỏa tới. Chỉ trong chốc lát, ngọn lửa bị nước xịt tắt ngấm.
Cảnh sát vào tìm xem nguyên nhân gây ra hỏa hoạn. Họ tỉ mỉ bới đống tro tàn và nhận ra đây là
một vụ đốt nhà cố tình chứ khơng phải vì vơ ý. Họ mời ơng bà vào nhà để điều tra. Thanh thấy
nét mặt cha chàng tái mét, run lẩy bẩy, ấp úng nĩi khơng nên lời. Chàng vội chạy đến trước mặt
Cảnh sát đang điều tra và nĩi:
_ Thưa ơng, chính tơi đã cố tình gây ra vụ hỏa hoạn này!
Viên Cảnh sát chăm chú nhìn chàng:
_ Tại sao cậu lại làm một việc điên rồ như thế?
Thanh chỉ tay về phía cha chàng:
_ Tại sao à? Tại vì ba tơi khơng ưa tơi, nên tơi đốt nhà cho bõ ghét!
Viên Cảnh sát đưa mắt làm hiệu, nhanh như chớp, hai nhân viên cơng lực áp lại nắm chặt cánh
tay Thanh. Thanh nhìn cha mẹ cách trìu mến và nĩi:
_ Ba má tha lỗi cho con !
Ra tịa, Thanh bị phạt ba tháng tù ở về tội cố tình đốt nhà.
Bây giờ ơng Nghĩa-Hưng mới mở mắt: đứa con ơng thương hơn hết, thì ăn ở bất hiếu với ơng ;
đứa con ơng ít thương, lại rất mực hiếu hạnh. Ơng khơng ngờ Thanh đã can đảm đứng ra nhận tội
thay cho ơng: Thanh đã cứu vãn danh dự cho ơng. Cử chỉ cao thượng của con làm cho ơng vừa
hối hận vừa thương con hết sức. Ơng tự dằn vặt mình và khĩc tức tưởi:
_ Con ơi! Thanh ơi! Lâu nay ba xử tệ với con, con tha lỗi cho ba. Thật ba khơng đáng làm ba của
con nữa, con ơi!
Con bị tù, nhà cửa hư hại, xe đạp và đồ phụ tùng bị cháy gần hết: tất cả những việc xảy ra vì một
ý nghĩ điên rồ của ơng, khiến ơng càng hối hận buồn bã. Những lo nghĩ, sầu khổ liên tiếp ấy làm
cho sức khỏe của ơng mỗi ngày một kém dần. Sau ngày Thanh bị bắt, ơng ngã bệnh nặng. Tuy
www.thuvien24.com
vậy, trí khơn của ơng vẫn minh mẫn, ơng cứ địi bà đem ơng đến nhà lao thăm Thanh. Bà thấy
ơng liệt nhược, nên can ơng để lành rồi hãy đi.
Chồng bị đau, con bị giam, bà Nghĩa Hưng lúc này thật vất vã. Hễ ơng ngủ yên được một tí, bà
lo quét dọn nhà cửa lại cho sạch sẽ. Nhưng chẳng được mấy phút, nghe tiếng ơng gọi, bà lại phải
bỏ dỡ cơng việc. Thái, Thơng nghe tin nhà bị cháy, cha ốm nặng cũng cĩ đến thăm, nhưng họ chỉ
hỏi han vài câu qua quít, rồi xin về vì cĩ việc cần. Vợ chồng Thu Thảo và hai đứa con nhỏ cũng
tới thăm. Thấy mẹ vất vã, Thu Thảo định ở lại giúp đỡ mẹ, nhưng thấy con cái nàng cịn nhỏ dại
quá, nên bà bắt phải về.
Trong mấy ngày này, bà Nghĩa Hưng được vài phần an ủi nhờ cĩ ơng bà ðức Hợp qua lại thăm
nom giúp đỡ luơn. Mỗi sáng, bà ðức Hợp đi chợ mua đồ ăn rồi bảo Thúy Hạnh qua nấu nướng
giúp. Bệnh tình ơng Nghĩa Hưng kéo dài hơn nửa tháng khơng thấy thuyên giảm. Một đêm bà
mệt quá nằm ngủ thiếp đi một lúc, bỗng nghe chồng kêu ú ớ, bà giật mình dậy chạy lại, thì ơng
đã cấm khẩu. Bà cuống cuồng chạy sang nhờ ơng ðức Hợp đem ơng đến nhà thương cấp cứu.
Bác sĩ khám nghiệm rồi lắc đầu:
_ Muộn quá, cơ thể ơng đã bị liệt hẳn. Bà nên đem ơng về thì hơn, chắc khơng thể sống được vài
ngày nữa đâu!
Bà Nghĩa Hưng thất vọng, đem chồng về. Trưa hơm sau, tự dưng ơng tỉnh lại, ơng nhìn bà rồi
nhìn quanh quất như tìm kiếm ai, miệng ơng ú ớ gọi:
_ Thanh! Thanh!
Rồi ơng nhắm mắt, đi thẳng! Bà Nghĩa Hưng đứng thẳng nhìn chồng, lịng bà như chết theo
chồng. Bà thương xĩt ơng hết sức: gần ba mươi năm, vợ chồng chung sống, sinh con ra, nuơi
dưỡng cho đến khơn lớn, bây giờ ơng nằm xuống, khơng thấy mặt đứa con nào bên cạnh. Bà đau
đớn quỳ phục xuống cạnh chồng khĩc như điên dại!
www.thuvien24.com
Lịng mẹ
Tác giả: Nhật Lệ Giang
Chương 05
Sau ngày chơn cất ơng, bà Nghĩa Hưng vào nhà giam, xin gặp Thanh. Vừa trơng thấy mẹ bận đồ
tang, Thanh biết việc chẳng lành, chạy lại ơm mẹ, hỏi dồn dập:
_ Má ơi, ba con làm sao rồi, má?
Bà Nghĩa Hưng ịa lên khĩc:
_ Con ơi, ba con mất rồi ! Sau ngày con bị giam, ba con liệt giường, má hết sức chạy thầy, chạy
thuốc, nhưng khơng thuyên giảm. Bác sĩ bảo vì ba con lo nghĩ nhiều, lại khơng chịu ăn uống cho
đầy đủ, nên cơ thể yếu nhược hẳn đi. Ba con mất đã năm ngày rồi, má và các anh con đã lo tang
lễ cho ba rất tử tế. Má khơng muốn cho con hay sớm, vì chắc khơng thể xin phép cho con về
được.
_ Con ơi, khi con đứng ra nhận tội đốt nhà thay cho ba con, ba con đã thấy rõ lịng hiếu thảo của
con, nên ba con rất hối hận vì đã hiểu lầm con, đã đối xử với con khơng được tử tế như đối với
các anh chị con! Con ơi, trước lúc ba con mất, ba con vẫn gọi tên con!
Thanh điếng người hồi lâu, chàng khơng khĩc thành tiếng, nhưng nước mắt tràn ra ràn rụa,
chàng mếu máo bàn tính với mẹ, bán căn phố cho ơng bà ðức Hợp để trừ số tiền đã vay mượn
của ơng bà, và để thanh tốn tiền cơng cho các người thợ đã nghỉ việc. Chàng xin mẹ tạm về ở
với vợ chồng anh Thái ít lâu, đợi chàng mãn tù ra kiếm việc làm, mẹ con sẽ ở với nhau.
Hết giờ, Thanh đứng dậy hơn mẹ rồi đi vào phịng giam. Nhớ đến cha già chết, chàng khơng
được gặp, Thanh sấp mặt xuống nền nhà, khĩc to lên:
_ Ba ơi! Ba ơi!
Bà Nghĩa Hưng trơng ngày trong đêm cho đến ngày Thanh được mãn hạn tù. Bà ước ao chớ gì
thời gian chạy vùn vụt cho bà mau được thấy đứa con yêu quý.
Chỉ cịn hơn một tuần lễ nữa, Thanh sẽ được ra, bà mừng hết sức, nhưng bà cũng rất phân vân vì
bà khơng biết đem con về ở đâu. Căn nhà cũ đã cầm bán đi rồi, xin ở tạm nhà Thái, khơng biết
Thái cĩ chịu khơng. Cuối cùng bà đành liều, nĩi chuyện với Thái. Thái chưa nghe dứt đã lắc đầu
quầy quậy:
www.thuvien24.com
_ Khơng! Khơng! Má đem nĩ đi đâu thì đem, chứ đừng đem về nhà con. Thân danh là một luật
sư lại cĩ thằng em ở tù vì tội đốt nhà, việc đĩ đã làm cho con mất mặt hết sức, huống chi nay lại
cho nĩ về chung trong nhà, thì con cịn làm ăn gì được nữa?
Bà Nghĩa Hưng cay đắng trong lịng, bà thương xĩt đứa con út bị số phận hẩm hiu, nhưng biết
làm sao được! Sáng hơm sau, bà đi tìm thuê một căn nhà. Giá nhà cho thuê trong thành phố cao
quá, bà đành phải đi về Gị Vấp thuê lại một nửa căn nhà nhỏ của hai vợ chồng già. Ngày Thanh
mãn tù, bà đến nhà lao thật sớm. Tám giờ sáng, giấy tờ xong xuơi, Thanh được phĩng thích, hai
mẹ con ơm lấy nhau mừng mừng, tủi tủi. Thanh xin mẹ dẫn đi thăm mộ cha, chàng quỳ phục
xuống cạnh mộ khĩc sụt sùi. Ngày chàng vào tù, chàng hy vọng khi về lại gia đình, chàng sẽ
được cha thương yêu hơn trước. ðối lại, chàng cũng sẽ tận lực xoay xở cho cơng việc buơn bán
trở lại mức bình thường, để an ủi nâng đỡ cha già một phần nào. Nhưng ý người định mà ý trời
khơng muốn, ngày chàng mãn tù, thì cha đã ra người thiên cổ! Thanh sụt sùi khấn hứa:
_ Ba ơi! Ba sống linh chết thiêng, ba hộ phù cho má khỏi khổ, cho con tìm được cơng việc làm
ăn để phụng dưỡng má suốt đời!
Thanh cùng mẹ về Gị Vấp tạm ở. Việc trước tiên của chàng là đi tìm việc làm. Xin vào các cơng
sở thì chàng đành chịu rồi, việc tư thì lúc này ở Sài Gịn cũng khĩ kiếm. Miền quê khơng được
yên ổn, một số người bỏ ruộng nương đổ xơ về thành phố, bởi thế, tư nhân nào chỉ cần một
người thì cĩ hàng chục người tới xin! Thanh đến hãng cũ: cơng việc chàng trước đây, đã cĩ
người thay thế lâu rồi. Ơng giám đốc thương tình cho chàng một chỗ với điều kiện là phải ra làm
ngồi đảo Phú Quốc, sáu tháng mới được về Sài Gịn một lần. Suy tính kỹ thấy khơng cịn việc
nào hơn nữa, Thanh bằng lịng nhận. Chàng về bàn với mẹ: mẹ con lại tạm xa nhau vì ơng Giám
ðốc hứa ít lâu nữa sẽ liệu cho chàng về làm lại Sài Gịn.
Vài hơm sau, Thanh từ giã mẹ lên tàu ra Phú Quốc nhận việc. Nơi đây, chàng lo kiểm sốt và ghi
chép mức sản xuất hàng ngày. Cơng việc khơng nặng nhọc lắm. Những ngày rãnh, chàng đi câu
cá, hoặc vào rừng chơi. Chàng muốn tìm một việc gì làm ngồi giờ, để kiếm thêm tiền, nhưng
chưa cĩ cơ hội. Một dịp may, ơng cai hãng chàng làm, thấy chàng cĩ học, tính tình đứng đắn,
ơng muốn nhờ chàng dạy kèm cho các con ơng về mơn ngoại ngữ. Từ hơm đĩ, chàng ít cĩ thời
gian nhàn rỗi nhưng chàng rất vui sướng. Chàng chỉ mong ước dành dụm được một số tiền kha
khá, để trở lại Sài Gịn xoay nghề buơn bán, sớm hơm mẹ con sống vui vầy nương tựa nhau.
Thấm thốt, chàng đi ra đảo Phú Quốc được sáu tháng. Theo lệ thường chàng được về Sài Gịn
hai tuần, nhưng chàng muốn về, sợ tồn kém ; chàng chỉ viết thơ về thăm và tin cho mẹ yên lịng.
Bà Nghĩa Hưng từ ngày Thanh đi xa, bà trả lại nhà, trở về ở với vợ chồng Thái. Bà quán xuyến
cơng việc nhà cho con, chẳng khác gì một người giúp việc. Sáng sớm, bà giúp người ở nấu nước
pha cà phê, quét dọn, xếp mùng màn trong các phịng ngủ, tắm rửa cho các cháu và dẫn chúng đi
chơi. Hết việc này đến việc khác, chẳng mấy khi bà ở khơng. Thấy mẹ chồng làm được việc, vợ
Thái “nổi máu họ Hà”, bớt một người ở cho đỡ tốn. Bao nhiêu năm vất vã, lo lắng cho chồng cho
con, bà Nghĩa Hưng nay đã yếu đi nhiều, cĩ lúc bà cảm thấy mệt nhọc và hai tay như bị tê bại,
www.thuvien24.com
nhưng khơng bao giờ bà than thở một lời. Thấy mẹ phải làm việc quần quật suốt ngày, Thái
khơng đành lịng nhưng ngại khơng dám nĩi ra, sợ vợ tiếng chì tiếng bấc.
Một hơm, vợ chồng Thái cĩ khách sang tới thăm, bà Nghĩa Hưng xuống bếp pha trà. Khơng
may, bà luống cuống thế nào, đánh rơi bộ ấm chén quý xuống nền nhà vỡ tan. Vợ Thái tiếc của,
nĩi nhiều câu thất lễ với bà. Thái cực lịng, khơng biết ăn nĩi thế nào. Tối hơm ấy, chờ cho vợ đi
ngủ rồi Thái than thở với mẹ:
_ Nhà con khĩ tính, đối với má thiếu sự kính nể. Con thì bên má, bên vợ, khơng biết xử trí làm
sao! Hay là má về ở với chú thím Thơng ít lâu, nhà chú ấy chắc vui hơn bên con.
Sáng hơm sau, bà Nghĩa Hưng lủi thủi xách gĩi sang ở với Thơng. Nhà cửa Thơng thật bê bối.
Hai người ở, một người lo giữ em, một người lo cơm nước, cơng việc làm khơng hết. Bà Nghĩa
Hưng thương con, cố gắng thu dọn mọi sự cho khang trang sạch sẽ. Vợ chồng Thơng xuềnh
xồng khơng quan cách như vợ chồng Thái. Nhưng tính Thơng vơ tư, đối xử với mẹ hơi lãnh
đạm, chàng chẳng để ý hỏi han sức khỏe mẹ như thế nào. ðã thế, tối đến bạn bè hội lại đầy nhà,
ăn uống vui chơi cĩ khi tới quá nửa đêm, rồi ơng khách này nhờ bà đi mua dùm cho bao thuốc,
ơng nọ nhờ bà đi mua cho hộp diêm. Họ coi bà như một người giúp việc trong nhà, nên mặc tình
sai vặt. Thơng đã khơng cản ngăn, mà cĩ khi chính chàng cũng nhờ bà đi mua thứ này thứ nọ lúc
đêm hơm nữa. Căn phịng bà nằm nghỉ, cĩ lần cũng phải nhường cho khách, chàng cũng cảm
thấy thương mẹ, nhưng cĩ khi chàng cũng cảm thấy đâm ra bực mình: cĩ mẹ ở với, chàng thấy bị
vướng trở thế nào. Một hơm chàng bảo mẹ:
_ Nhà tụi con chật chội quá, khách khứa tới lui luơn, nhiều lúc má khơng cĩ chỗ ngủ, tụi con
thấy tội nghiệp má quá, mà khơng biết làm sao được. Hay là má về ở với anh Thái, nhà anh ấy
rộng rinh, một người ở hai, ba phịng cũng cĩ!
Bà Nghĩa Hưng ứa nước mắt, trong lịng cay đắng hết sức: đứa con nào cũng từ chối khéo khơng
muốn cho bà ở nữa. tình đời vẫn thế: một mẹ nuơi được mười đứa con, nhưng mười đứa con
khơng nuơi được một mẹ!
Sang hơm sau, bà xách chiếc làn mây đi. Bà khơng trở về nhà Thái. Bà đi thẳng đến tiệm vàng,
bán đơi bơng tay bà đang đeo. Ra khỏi tiệm, bà gặp Thu Thảo đi chợ về. Thu Thảo bất ngờ thấy
mẹ, mừng rỡ kêu lên:
_ Má! Má đi đâu đĩ? Lâu quá con khơng gặp má! Tháng trước vợ chồng con đem các cháu tới
nhà anh chị Thái thăm má, chị Thái bảo là má đi về nhà anh chị Thơng ở lại đĩ luơn. ðịnh chủ
nhật nầy, nhà con nghỉ, chúng con đến thăm má, khơng ngờ lại gặp má đây. ðộ này má thế nào,
con xem như má gầy đi nhiều. Má cĩ đau ốm gì khơng? Các anh chị ấy đối với má thế nào?
Bà Nghĩa Hưng mỉm cười nhìn con:
_ Các anh chị đối với má tử tế, chứ cĩ gì đâu! Bây giờ má về lại nơi anh Thái rồi. Nhà anh chị
Thơng con ban đêm khách khứa rộn ràng, má khơng ngủ được.
www.thuvien24.com
Thu Thảo xịu mặt:
_ Thế sao má khơng về ở với con? Nhà con vẫn bảo con mời má về ở cho vui. Má già rồi, cần
phải được nghỉ ngơi nhiều. Con nghe nĩi má ở với các anh ấy khĩ nhọc lắm, phải khơng má?
Bà Nghĩa Hưng cười xịa:
_ ðâu cĩ, má chỉ làm sơ sơ những việc má làm được, chớ cĩ gì mà khĩ nhọc. Thơi con về làm
cơm kẻo trưa, để má đi.
Thu Thảo kêu lên:
_ Má đi đâu bây giờ? Nếu má khơng muốn về ở với con thì ít nữa mời má đến chơi với các cháu
vài hơm chứ? Các cháu ngoan lắm, má à! Thu Thủy nĩi như con sáo, chạy chơi khắp nhà, cịn
cháu Lâm thì đang tập đi. ðộ trước, nhà neo người, con chả đi đâu được, nay cĩ bà nội lên coi
sĩc các cháu cho, con cũng đỡ mệt.
Bà Nghĩa Hưng vui vẻ bảo con:
_ ðược như thế hay quá! Thơi, con nĩi với bà và nhà con, cho má gởi lời thăm đã, mai kia, má sẽ
đến thăm và ở lại ít hơm. Bây giờ má đi mua ít đồ cần dùng cho em Thanh con. À em Thanh con
bây làm cho hãng nước mắm ở Phú Quốc một năm nữa mới về Sài Gịn.
Bà Nghĩa Hưng rút trong bọc ra một trăm bạc, đưa cho Thu Thảo và nĩi:
_ Má gởi con ít tiền mua quà cho các cháu.
Thu Thảo giẫy nẩy:
_ Khơng, khơng! Má để mà tiêu, bây giờ má làm gì ra tiền?
Bà Nghĩa Hưng nhất quyết:
_ Con cứ cầm lấy cho các cháu, má cịn tiền tiêu đây, con đừng lo.
Thu Thảo bất dắc dĩ phải lấy. Nàng nài nỉ :
_ Thế khi má rảnh, má tới ở lại chơi với chúng con vài ngày, nghe má ! Nhà con vẫn nhắc đến
má luơn !
Hai mẹ con từ giã nhau. Thu Thảo bước vội về lo cơm trưa. Bà Nghĩa Hưng lững thững đi ra bến
Bạch ðằng. Bà ngồi xuống ghế đá, mắt đăm đăm nhìn ra sơng. Những chiếc tàu lớn im lìm cạnh
bến. Giữa sơng, thuyền bè ngược xuơi tấp nập. Nhìn đồn người, kẻ lên tàu trẩy đi, người xuống
bến trở lại nhà, bà Nghĩa Hưng nhớ đến Thanh, đứa con yêu quí đang ở nơi phương trời xa thẳm.
Bà buồn bã thở dài, khơng biết khi nào mẹ con sum hợp với nhau mãi mãi.
www.thuvien24.com
Bà ngồi đĩ rất lâu. ðến gần chiều, bà mới đứng dậy về chợ Bến Thành mua cơm ăn. Ăn xong, bà
trở lại chỗ hồi nãy. ðêm hơm ấy, bà ngồi ngủ dựa trên chiếc ghế đá cạnh bờ sơng. Sáng hơm sau,
bà trở lại bùng binh chợ Bến Thành. ðây là chỗ các người thất nghiệp năng lui tới, để kiếm việc
làm. Trước kia, những ngày nhà cần người làm, bà cũng đã đến đây tìm thuê… Nhờ cĩ người
mối lái, bà xin vào làm cơng trong một tiệm bán phở. Cơng việc bà là rửa chén bát. ðược việc
làm, bà vui mừng lắm, ít nữa, trong thời gian chờ đợi Thanh chở về, bà được yên tâm, khỏi phiền
lụy con cái. Cơng việc bà làm ở trong bếp, ít người thấy, bà khơng sợ mất danh giá các con. Bà
làm việc hăng hái vui vẻ, các người làm trong tiệm, đối xử với bà rất tử tế. Họ tưởng bà ở vùng
quê mới lên, nên hỏi thăm nhiều chuyện, bà ứng đáp khơn khéo, để họ khơng biết bà là ai. Tiệm
phở này mỗi ngày chỉ mở cửa hai lần : sáng từ 5 giờ đến 8 giờ, chiều từ 6 giờ đến nửa đêm. Lúc
đơng người ăn, phải cĩ hai người rửa, người lau bát mới kịp. Ngày nào cũng đứng hàng giờ bên
bể nước, hai chân bà như tê liệt, nhất là hai tay bà nhiều lúc run rẩy, cơ hồ khơng bưng nổi chồng
bát nữa. Tuy vậy bà vẫn cố gắng, tay làm việc, lịng trí bà luơn luơn nghĩ tới Thanh. Bà chỉ mong
cho mau đến ngày được gặp con, được ơm lấy con vào lịng. Nghĩ đến con, bà thấy cĩ sức làm
việc.
Một buổi tối, bà đã đứng rửa bát hơn bốn tiếng đồng hồ, bà cảm thấy mệt lắm, chân tay bà run
lẩy bẩy. Bà cố gắng bưng chồng bát sắp lên chạn, bỗng mắt bà hoa lên, bà trượt chân ngã xuống,
đánh rơi chồng bát vỡ tan tành trên mặt đất. Người ta vội vàng vực bà dậy, tay bà bị nhiều mảnh
bát đâm vào, máu chảy đỏ lịm cả cánh tay. Họ tức tốc thuê xe chở bà đến một bệnh viện tư gần
đĩ. Bác sĩ chích thuốc cầm máu và băng bĩ vết thương cho bà. Vì bà mất khá nhiều máu, nên
bác sĩ bảo một cơ y tá tiêm thuốc bổ và săn sĩc cho bà. Cơ y tá đem thuốc và kim tiêm vào. Vừa
nhìn thấy bà, cơ bỡ ngỡ kêu lên :
_ Trời ơi ! Bác Nghĩa Hưng ! Bác làm sao thế ? Cháu sắp đi ngủ, nghe nĩi cĩ người làm trong
tiệm phở, bị mảnh bát làm đứt tay, cháu khơng ngờ là bác ! Sao anh Thái, anh Thơng lại để cho
bác ra nơng nỗi này ? Anh Thanh đâu rồi bác ?
Thúy Hạnh hỏi một hơi, làm cho bà Nghĩa Hưng khơng biết đàng nào mà trả lời. Bà cũng bỡ ngỡ
hết sức, khơng ngờ người ta lại chở bà đến nhà thương tư của bác sĩ Hồng. Bà cũng khơng dè là
Thúy Hạnh đang làm y tá giúp cậu ruột cơ ở đây.
Biết khơng thể nào giấu Thúy Hạnh được, bà đành phải kể hết mọi việc đã xảy ra cho Thúy Hạnh
nghe. Thúy Hạnh nắm lấy tay bà, khĩc nức nở. Cơ khơng ngờ các anh Thái, Thơng lại nỡ tâm
phụ bạc bà như thế ! Bà Nghĩa Hưng sợ câu chuyện võ lở cĩ hại đến danh giá các con, nên bà nài
nỉ Thúy Hạnh giữ kín đừng nĩi ra với ai. Thúy Hạnh hứa với bà sẽ giữ kín, chỉ xin phép đưa tin
cho anh Thanh biết. ðêm ấy, Thúy Hạnh viết vội cho anh Thanh mấy hàng :
_ Anh Thanh ơi, anh nên về ngay, má anh bây giờ khổ lắm ! Thúy Hạnh khơng ngờ anh Thái,
anh Thơng đối xử tệ bạc với bác như thế…!
www.thuvien24.com
Lịng mẹ
Tác giả: Nhật Lệ Giang
Chương 06
Bà Nghĩa Hưng nằm nhà thương được mấy hơm, vết thương đã đỡ, bà nhất định trở vơ làm việc
lại. Thúy Hạnh nài nỉ bà thơi việc, về ở tạm nhà ba má nàng để đợi Thanh, nhưng bà một mực
khơng chịu. Nàng đành phải để cho bà đi. Ơng chủ tiệm thấy bà khơng thể kham được việc rửa
chén bát, giao cho bà lo sạch sẽ trong nhà va chung quanh. Cơng việc này đối với bà nhẹ nhàng
hơn trước.
Gởi là thơ cho Thanh được hơn một tuần lễ, Thúy Hạnh bồn chồn đợi Thanh về. Nàng chưa biết
phải làm thế nào, vì một đàng, nàng đã hứa với bà Nghĩa Hưng là khơng nĩi chuyện này với ai,
nhưng một đàng, nàng thấy tự mình nàng khơng thể tìm ra giải pháp nào khả dĩ cứu vãn được
tình trạng buồn thảm của bà. Việc phải đến sẽ đến, Thúy Hạnh vì bận tâm đến chuyện này, nên
nét mặt nàng trở nên đăm chiêu, buồn bã khắc hẳn mọi ngày. Bà ðức Hợp lấy làm lạ, gọi con
vào phịng gạn hỏi. Thúy Hạnh chẳng đừng được, phải nĩi ra cho mẹ hay tự sự, nàng xin mẹ tìm
cách giúp bà Nghĩa Hưng thế nào cho êm đẹp, cho nàng khỏi lỗi lời hứa. Bà ðức Hợp bàn riêng
với chồng. Hai ơng bà và Thúy Hạnh đồng ý với nhau một giải pháp, rồi chờ ngày Thanh về.
Thanh được thơ Thúy Hạnh, chàng vội vàng thu xếp cơng việc rồi xin phép về Sài Gịn ngay.
Tàu cập bến, chàng thuê xe về nhà ơng bà ðức Hợp, để hỏi thăm Thúy Hanh chỗ mẹ chàng đang
làm việc. Thúy Hạnh đi làm chưa về, ơng bà ðức Hợp mừng rỡ đĩn Thanh vào nhà nĩi chuyện.
Bà ðức Hợp kể cho Thanh nghe nơng nỗi mẹ chàng từ ngày chàng ra đi cho đến nay. Rồi bà dịu
dàng nĩi tiếp:
_ Chắc má cháu khơng trách Thúy Hạnh đã nĩi ra cho hai bác biết hồn cảnh đau buồn của bà.
Thật ra nếu bác khơng bắt buộc, Thúy Hạnh cũng khơng nĩi ra đâu. Hai bác thấy má cháu khí
khái như thế cũng phải, nhưng mà chấp kinh cĩ khi cũng phải tùng quyền; khơng phải mối liên
lạc giữa gia đình hai bác và ba má cháu rất mật thiết với nhau từ lâu hay sao? Cơ trời để xảy ra
vậy, để chúng ta giúp đỡ nhau. Nay hai bác bàn với cháu thế này: căn phố má cháu bán cho hai
bác, lâu nay bác vẫn khĩa lại để đĩ, chứ chưa cho thuê mướn gì, vả lại trên giấy tờ chính thức
vẫn cịn đứng tên ba má cháu. Bây giờ hai bác giao căn phố ấy lại cho cháu, cháu đem má cháu
về ở, để sớm hơm má con sum họp với nhau. Hai bác sẽ giúp vốn cho cháu mở lại tiệm bán xe
đạp như ba cháu hồi trước. Khi nào cháu ăn ra làm được, cháu sẽ trả lại tiền cho hai bác sau,
khơng ngại!
www.thuvien24.com
Trước lịng tốt của hai ơng bà ðức Hợp, Thanh cảm động khĩc sụt sùi. Chàng tận tình cảm ơn
ơng bà đã tính tốn rất êm đẹp để giúp má con chàng vượt qua cơn bĩ cực. Từ giã ơng bà ðức
Hợp, Thanh vội vã đi tìm mẹ. Tiệm phở chưa mở cửa, chàng đi vịng ra phía sau: mẹ chàng đang
lom khom quét dọn trong vườn cảnh. Chàng chạy lại, mẹ con ơm chầm lấy nhau, nghẹn ngào.
Thấy mẹ chỉ trong mấy tháng mà gầy yếu đi nhiều, Thanh khĩc tức tưởi. Chàng vào xin ơng chủ
tiệm cho mẹ thơi việc, rồi dẫn mẹ ra thuê xe về nhà.
Bà Nghĩa Hưng ngỡ ngàng bước vào căn nhà cũ đã dọn sạch tử tế. Khi biết được tấm lịng quý
hĩa của vợ chồng bạn, bà vội vàng sang cảm ơn.
Hơn một năm trời khơng gặp, ơng bà ðức Hợp nắm tay bà Nghĩa Hưng chào hỏi, vui mừng khơn
xiết.
Tối hơm ấy, ơng bà ðức Hợp mời mẹ con bà Nghĩa Hưng ở lại dùng cơm. Bữa cơm thân mật,
chứa đựng bao tình thương mến dịu dàng, bà Nghĩa Hưng hết nhìn ơng bà ðức Hợp lại nhìn
Thúy Hạnh với đơi mắt đầy trìu mến, biết ơn. Nỗi vui sướng tràn ngập lịng bà, nét mặt bà như
tươi trẻ lại.
Sáng hơm sau, Thanh lặng lẽ đến nhà Thái. Chàng định sẽ mắng anh một trận, vì đối xử tệ bạc
với mẹ. Thanh khơng cho mẹ hay, sợ bà ngăn cản. Vợ chồng Thái đi vắng. Người nhà cho biết
Thái đến diễn thuyết tại một câu lạc bộ nọ để tranh cử chức nghị viên đơ thành. Thanh tức tốc
chạy đến đĩ. Thính đường chật ních người. Trên diễn đàn, Thái cịn thao thao bất tuyệt. Thanh
chen lấn vào cạnh diễn đàn. Bài diễn văn của Thái sắp sửa kết thúc, Thái trịnh trọng đưa mắt
nhìn thính giả một lượt rồi giơ tay lên cao, dõng dạc:
_ Thưa quý vị, tơi xin lập lại chương trình của tơi. Nếu được đắc cử, tơi sẽ tận lực theo các mục
tiêu tơi đã nêu lên hồi nãy: Tranh đấu cho người nghèo, người nghèo cĩ việc làm, người nghèo
cĩ nhà ở, khu lao động cĩ điện nước…
Thấy người anh giả dối lại lên mặt đạo đức nhân nghĩa, Thanh ngứa gan quá, quên cả luật lệ,
chàng nhảy lên diễn đàn, nắm lấy áo Thái quát to:
_ Anh Thái, anh bảo anh tranh đấu cho người nghèo, sao anh lại để cho má phải đi làm thuê?
Anh nĩi thế mà khơng thẹn hả?
Thính giả xơn xao, tưởng bọn đối lập thuê người đến phá. Họ hốt hoảng đứng dậy, rùng rùng kéo
nhau ra về như vỡ chợ. Họ chen lấn nhau kêu la chí chĩe. Một số người hiếu kỳ đứng lại xem.
Cảnh binh giữ trật tự ở ngồi nghe lộn xộn, liền chạy vào. Thấy Thanh đang nắm áo Thái kéo đi,
họ liền chĩa súng vào người Thanh bắt đứng yên, cịng tay chàng lại áp giải về Quận Cảnh sát
thẩm vấn. Thái giận tái mặt, lủi thủi bước ra khỏi thính đường tìm vợ. Một số thân chủ vây
quanh Thái hỏi thăm, Thái chỉ trả lời ầm ừ cho qua chuyện rồi cùng vợ lên xe về nhà. Lúc xảy ra
sự việc, vợ Thái ngồi phía dưới nên mục kích rõ ràng. Thế là mộng làm bà nghị sĩ tan như mây
khĩi. Ngồi trong xe về nhà, nàng giẫm chân, đập tay, chửi rủa Thanh khơng tiếc lời.
www.thuvien24.com
Chỉ trong chốc lát, cả khu phố đều hay biết sự việc vừa xảy ra. Vợ chồng Thơng nghe tin cũng
đến hỏi thăm, Thơng về hùa bảo Thái:
_ Cái thằng trời đánh ấy, anh cứ trình nhà chức trách, đổ cho hắn tội phá rối trị an, thế là tù mọt
xương!
Vợ Thái gật đầu tán thành:
_ Tơi cũng nghĩ thế, chú tím ạ! Mình mất bao nhiêu tiền bạc chạy ngả này ngả nọ, chỉ cịn một tí
nữa là được việc. Ai ngờ cái thằng chĩ chết ấy ở tận bên đảo Phú Quốc về phá đám mình. Khơng
biết ai kêu nĩ về, thật tức chết đi được!
Người nhà bưng nước lên, bốn người vừa uống nước vừa bàn cách xử trí với Thanh. ðang to nhỏ
với nhau, thì ơng già vợ Thái tới. Vừa đặt chân vào nhà, ơng đã hỏi:
_ Sao, ba nghe nĩi anh Thái đang diễn thuyết thì chú Thanh đến kéo xuống phải khơng?
Thái chưa kịp trả lời, thì chị vợ đã kể lể:
_ Tức quá ba ơi, cái thằng mất dạy đĩ, nĩ bêu xấu, bêu hổ chúng con. Bao nhiêu cơng trình chạy
vạy, bị nĩ phá đám hết!
Ơng ngồi xuống ghế hỏi tiếp:
_ Mà tại sao chú ấy lại làm như vậy? Chú ấy nĩi gì với anh Thái lúc đĩ?
Thái ấp úng:
_ Dạ thưa ba, nĩ bảo con…
Ơng già cười nhạt:
_ Cĩ phải chú ấy nĩi: “Anh nĩi tranh đấu cho người nghèo, mà mẹ sinh ra anh thì đi làm thuê”
phải khơng?
Vợ Thái mở miệng toan nĩi, nhưng bị ơng già trừng mắt mắng:
_ Con định nĩi gì? Khơng phải cĩ như vậy à? Ba cho hay: Trước khi ba tới đây, thì ba đã nghe rõ
hết sự thật truyện này rồi! Thiệt ba khơng ngờ các con lại đối xử tệ bạc với bà như thế!
Rồi ơng nghiêm nét mặt nhìn vợ Thái:
_ Cịn con, cĩ phải con cậy thế là ba má giàu cĩ, để khinh dễ mẹ chồng khơng? Ba má rất xấu hổ
vì một người con như con. Lâu nay, mỗi lần ba má hỏi thăm về bà, thì con trả lời ngon lành, ba
má cứ tưởng con kính trọng mẹ chồng con lắm, ai ngờ…
Ơng già đứng lên,đi lại trong phịng, giọng ơng như thét:
www.thuvien24.com
_ Bây giờ ba mới nghe người ta kể cho biết sự thật: Hồi Sài Gịn bị ném bom, ơng bà phải tản cư
về Mỹ Tho. ðến lúc Sài Gịn yên, ơng buồn khơng chịu trở về Sài Gịn làm ăn, vì Thái đi theo
Nhật chưa về. Ơng thương Thái đến mức đĩ, thế mà khi ơng làm ăn thất bại, đến nhờ Thái giúp
thì Thái làm ngơ, đến nỗi ơng buồn quá mà chết! Con làm luật sư, thấy cha mẹ phải khốn đốn
như thế mà khơng giúp, thật khơng phải là con người nữa!
Vợ chồng Thái bị ơng già phanh phui tất cả sự thật, cúi đầu xuống, mặt tái mét. Vợ chồng Thơng
chột dạ, cũng ngồi im thin thít. Ơng già ngồi xuống ghế, uống một hớp nước, rồi nĩi tiếp:
_ Làm con mà bất hiếu với cha mẹ thì dại lắm. Vì trời cĩ mắt, trời sẽ xui khiến cho con cháu
chúng nĩ ăn ở bất hiếu lại bằng ngàn lần. Chừng đĩ hối hận thì đã muộn rồi!
Ơng thở dài, im lặng một lát, rồi tiếp, giọng ơng cĩ vẻ dịu hơn:
_ Chắc các con đã nhận thấy lỗi tày trời của các con, tuy vậy, cũng cịn thời giờ sửa chữa lại
được! Bây giờ ba bàn với các con như thế này: Thái đến ngay quận cảnh sát xin bãi nại và bảo
lãnh chú Thanh về. Cịn chú thím Thơng và con thì đi với ba đến thăm bà. Ba sẽ liệu lời xin bà
tha thứ lỗi dại ngộ trước cho. Bà là người hiền đức, chắc bà khơng chấp trách đâu. Ba tính thế,
các con nghĩ sao?
Hồi nãy đến giờ, vợ chồng Thái, Thơng nghe ơng phân tích, trách mắng, đều mở mắt nhận thấy
mình cĩ lỗi lớn với cha mẹ sinh thành. Họ hối hận lắm, nhưng tội đã phạm rồi, biết sao sữa
chữa? Nay nghe ơng bàn như thế, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ theo lời ơng dạy.
www.thuvien24.com
Lịng mẹ
Tác giả: Nhật Lệ Giang
Chương 07
Bà Nghĩa Hưng, sung sướng nắm lấy tay các con trai, con dâu, cười thỏa mãn. Lịng mẹ bao giờ
cũng thương con, dễ dàng quên hết mọi lỗi lầm của con. Bà khơng hề nhắc đến những nỗi khổ
cực đã qua, chỉ bộc lộ niềm sung sướng tràn ngập trong lịng. Bà khơng ngờ lại được các con
sum họp vui vẻ đầm ấm như thế này. Hai người con dâu bây giờ mới nhận rõ lịng mẹ chồng thật
độ lượng đáng kính mến.
Thái, Thơng, Thanh bắt tay nhau làm hịa, cười thơng cảm. Mẹ con, anh chị em chuyện trị vui vẻ
huyên náo…
Chiều hơm ấy, Thanh đến nhà bác sĩ Hồng gặp Thúy Hạnh. Chàng cảm ơn Thúy Hạnh, nhờ
nàng, mà mẹ con, anh chị em trong gia đình chàng được đồn tụ yên ấm, tưởng như chưa cĩ lúc
nào được như thế.
Thúy Hạnh mỉm cười đáp nhỏ nhẹ:
_ Em khơng dám từ chối lời cám ơn của anh, nhưng em nghĩ rằng: chính nhờ sự nhẫn nại hiếm
cĩ của ơng bà và lịng hiếu thảo của anh, đã làm động lịng trời, khiến trời thương cho mọi sự
xảy ra êm đẹp, chớ đâu cĩ phải là cơng riêng của em!
Thanh bâng khuâng im lặng một lúc rồi mỉm cười trìu mến nhìn Thúy Hạnh:
_ Phải, anh cũng nghĩ như thế, em ạ!
NHẬT LỆ GIANG
1963
www.thuvien24.com
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- Lòng mẹ.pdf