Tuyển tập Thơ tình

Anh biết em đi chẳng trở về Dặm ngàn liễu khuất với sương che Em đừng quay lại nhìn anh nữa Anh biết em đi chẳng trở về. Em nhớ làm chi tiếng ái ân Đàn xưa đã lỡ khúc dương cầm Dây loan chẳng đượm tình âu yếm Em nhớ làm chi tiếng ái ân. Bên gốc thông già ta lỡ ghi Tình ta âu yếm lúc xuân thì. Em nên xóa dấu thề non nước Bên gốc thông già ta lỡ ghị

doc34 trang | Chia sẻ: tlsuongmuoi | Lượt xem: 2272 | Lượt tải: 1download
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Tuyển tập Thơ tình, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Thơ tình Anh Biết Em Đi Anh Biết Em Đi Thái Can Anh biết em đi chẳng trở về Dặm ngàn liễu khuất với sương che Em đừng quay lại nhìn anh nữa Anh biết em đi chẳng trở về. Em nhớ làm chi tiếng ái ân Đàn xưa đã lỡ khúc dương cầm Dây loan chẳng đượm tình âu yếm Em nhớ làm chi tiếng ái ân. Bên gốc thông già ta lỡ ghi Tình ta âu yếm lúc xuân thì. Em nên xóa dấu thề non nước Bên gốc thông già ta lỡ ghị Chẳng phải vì anh, chẳng tại em Hoa thu tàn tạ rụng bên thềm. Ái ân sớm nở chiều phai rụng Chẳng phải vì anh, chẳng tại em. Bể cạn, sao mờ, núi cũng tan, Tình kia sao giữ được muôn vàn... Em đừng nên giận tình phai lạt Bể cạn, sao mờ, núi cũng tan. Anh biết em đi chẳng trở về Dặm ngàn liễu khuất với sương chẹ Em đừng quay lại nhìn anh nữa Anh biết em đi chẳng trở về. Anh Sẽ Đợi Em Ở Phía Cuối Đường Anh Sẽ Đợi Em Ở Phía Cuối Đường Lê Huy Thiên Trang Ddừng trách anh, nghe em yêu thương? Lối chúng mình định qua phố phường tấp nập quá Dòng người cuốn em đi, đời bao nhiêu sự lạ Không dắt tay em, vụng quá, sợ em cười! Anh sẽ đi cùng em khi phố đã thưa người Khi đã vắng những lời mời đon đả Khi em cần tình yêu mà không cần phép lạ Khi sánh vai cùng anh, em kiêu hãnh mỉm cười Anh sẽ đến cùng em, nếu giữa đường bão nổi Nếu gió gầm, đêm tối bỗng chòang buông Còn, em ơi, nếu lạc giữa phố phường đô hội Anh sẽ đợi em ở phía cuối con đường. Bắt Nhốt Con Tim Bắt Nhốt Con Tim La Lan Chỉ vu vơ mà cũng thành nổi nhớ Nhè nhẹ vào giấc ngủ mổi đêm về Thật khó hiểu đâu ai nào hò hẹn Mà hình như hai đứa quá đổi gần Chẳng ý tình mà cũng thấy bâng khuâng Nghe hờn giận khi một ngày chẳng gặp Nổi nhớ nhung cứ tràn dâng đầy ắp Dường như ta đã cảm ý thơ tình ? Chợt mỉm cười cái ý nghỉ linh tinh Xa xôi vậy thương yêu gì kia chớ Nhưng trái tim cứ như là trẻ nít Chỉ làm theo ý nghỉ của riêng mình Chắc tại ta, cô chủ khờ dể tính Nên con tim thơ thẩn mãi quên về Để tối nay ta đợi nó ngủ mê Bắt nhốt lại hông cho tương tư nửa !!! oOo Tại mẹ đó sao mà hà tiện quá Sinh ta ra chỉ tặng một trái tim Làm cho ta giờ đây thiệt là phiền Giấu thì uổng, cho thì ta sợ mất Bâng Khuâng Bâng Khuâng Trần Duy Kỳ Nếu em hỏi: "Tình yêu là gì nhỉ ?" Anh sẽ bảo rằng: "Biết trả lời sao!" Khi vũ trụ bao la với muôn vạn vì sao Khi tình yêu con người với trăm ngàn trắc trở Đừng định nghĩa tình yêu, một điều không thể có! Hãy nói về tình yêu, như nói với chính mình Nét trung thực hiền hòa Nỗi khó khăn, hiện hữu Anh đã viết cho em muôn ngàn lời tâm sự Dù thâm tâm chẳng muốn viết bao giờ Anh đã nói với em trăm ngàn lời yêu thương Dù hiểu rằng, mình không hề được nói Anh cảm thấy quanh mình như đêm tối Cảm tình riêng như muôn mối tơ vò Mặc cuộc đời muôn ngỏ ngách quanh co Trong giông bão anh như đò vô hướng Có đôi lúc thấy chân mình cỏ vướng Cỏ thật mềm, nhưng thắt chặt tim anh Bước ra đi, lo hai ngã chia ngăn Muốn ở lại ! Song sợ tình vụng dại Suy gẫm tương lai, nghi ngờ hiện tại Bởi cảm tình vụn dại, vạn đường ra Thứ cảm tình trên miệng các loài hoa Có lẽ thật ! Nhưng chưa là vĩnh cửu Tình cảm ấy đối với anh chưa đủ Dấu bàn chân chưa in phủ bụi trần Trên đường đời còn vất vả, gian truân Với nghề nghiệp hẳn đôi phần túng thiếu Liệu lúc ấy có còn ai chịu hiểu Hay mình anh tự hiểu lấy tình anh Rõ cuộc đời như sợi chỉ mong manh Nghĩa tri kỷ tan tành theo ảo mộng Nhưng em hỡi tim anh bừng hy vọng Mơ ngày mai khi gió lộng ngàn phương Hai con thuyền chưa dày dạn phong sương Vẫn kiêu hãnh vươn mình trên sóng cả Mặc bão biển cố làm cho tan rã Buộc vùi xương gục ngã dưới chân cồn Nhưng làm sao ngăn hai mảnh tâm hồn Vẫn quyện chặt theo với hồn tranh đấu Anh nhìn em thấy bao điều yêu dấu Em nhìn anh chưa thấy được lòng anh Em nhìn đời trong ánh mắt long lanh Chưa thấy cảnh chiều tà đang vụt xuống Ở hiện tại em mang nhiều ước muốn Rồi ngày mai em gặp phải cuồng phong Giữa cuộc đời như biển cả mênh mông Em sẽ sống không phút nào thanh thản Rồi em trách bởi tình anh lãng mạn Yêu vội vàng không tính toán xa xôi Để cánh hồng theo con nước buông trôi Mặc sóng gió dập vùi thân liễu mảnh Giấc mộng đẹp chỉ còn là ảo ảnh Hy vọng giờ như viễn cảnh mong manh Em giận hờn, em đỗ lỗi cho anh Tại ai bảo rằng anh không nói trước. Bài Hát Về Năm Chiếc Lá Bài Hát Về Năm Chiếc Lá Dạ Thảo Phương Hạnh phúc là một chiếc lá âm thầm nảy lộc đêm đông Buồn đau là một chiếc lá rụng trong nhựa ứa mai hồng Nhớ mong là một chiếc lá run vô cớ giữa lặng không Hờn ghen là một chiếc lá vỡ đã tắt gió trong lòng lay lắt mãi giữa cành đông Tình yêu chỉ năm chiếc lá Mà làm thành cả cơn giông Bài Thơ Dang Dở Bài Thơ Dang Dở La Lan Bài thơ tình tôi bao lần định viết (Bụi phủ vàng trong góc tủ lặng yên) Tả tình yêu không dang dở ưu phiền Nồng như mộng, ấm như vòng tay khép Tôi muốn viết một bài thơ thật đẹp (Cho cuộc tình duy nhất khó mà quên) Ddã bao lần tôi đặt bút viết tên Thơ chưa vẹn, tin`h tôi đà tan vở Tôi đã viết bao bài thơ nức nở (Những cuộc tình đã lặng lẽ đi qua) Thơ của tôi cứ mãi ướt lệ nhòa Còn tình đẹp thì hoài không thấy bóng Tôi ngán lắm những vần thơ lạnh cóng (Những bài thơ không hơi nóng tình yêu) Những vần thơ diễn tả nổi cô liêu Lệ đẫm ướt khóc những tình buồn bả Ở ngoài kia, người người đang hối hả (Ddiểm tô cho tình yêu thật trong đời) Nhìn lại lòng, sao tôi vẫn chơi vơi Bài thơ tình, lại một lần xếp kỷ Bước Em Trên Sân Yêu Bước Em Trên Sân Yêu Hoa Nắng Em rón rén bước vào đời anh Như một chú chim non nhỏ bé Ngơ ngác đứng giữa sân yêu vắng vẻ Khe khẽ cất tiếng hát gọi mời Xuân Em gọi nắng xuống giữa đời anh Buông những đốm hoa vàng óng ả Xuân đi qua .... đã bước vào mùa Hạ Sao sân yêu vẫn thiếu những tiếng cười Em run rẩy đứng giữa đời anh Trong cơn mưa giông dài, buốt giá Đã chớm Thụ... tắt rồi tia nắng Hạ Trên sân yêu lác đác xác lá vàng.... Em lặng lẽ bước khỏi đời anh Trong một ngày Đông mây giăng xám Gót hồng đau trên sân yêu ảm đạm Tuyết rơi rơi ... khuất lối đến tim ngườị.. Ca Dao Vọng Về Ca Dao Vọng Về Nguyễn Duy Chờ em từ bấy tới giờ lại làm ra vẻ tình cờ qua đây tình cờ gió thổi lá bay hóa ra đã hẹn từ ngày chưa quen 2 Chao ... đêm đẹp biết chừng nào vẫn xin em chớ làm sao giữa trời sáng hoài mà chẳng có đôi đẹp như trăng cũng lẻ loi khuyết tròn 3 Bảo rằng nói một lời đi lại thôi ... nào đã có gì với nhau nhùng nhằng những chuyện chi đâu gần xa như bạn như bầu thế thôi 4 Ngả bàn tay nhớ bàn tay hương thơm buổi ấy thoáng bay trở về nói nhiều cũng chỉ mình nghe nhớ nhau mình lại vuốt ve tay mình... Chân Thành Chân Thành Thương Lan Anh đừng hỏi vì sao em không nói Những buổi chiều gặp gỡ giữa thành đô Lòng xót xa mà mắt vẫn hững hờ Em yên lặng để khỏi thành tiếng khóc Đừng nhắc nhở những ngày xưa đi học Chuyện chúng mình hai kẻ mới yêu nhau Để hôm nay em ươm áng thơ sầu Mơ bóng cũ trở về thành hiện tại Buổi sơ giao em vô cùng ngây dại Quá vụng về nên sớm nếm chua cay Kỷ niệm xưa còn vương ý thu gầy Em ướp chuyện chúng mình thành dư ảnh Trời không gió mà lòng nghe lành lạnh Nét thơ ngây tàn héo thuở anh đi Trót yêu nhau nhưng vẫn cứ kiêu kỳ Làm sám hối vẫn không là lời nói Mười sáu trôi qua ân tình muôn lối Yêu rất nhiều xét lại vẫn là anh Cợt yêu đương và thề chẳng trung thành Em lãng mạn ươm tơ tình khắp nẻo Đừng trách móc có thiên thần mách lẻo Rằng yêu anh em vẫn muốn trả thù Hờn dỗi đời bằng câu chuyện riêng tư Chiếc Nhẫn Cỏ Chiếc Nhẫn Cỏ LuuLy Gió chiều rờn đồi hoang Con bé đuổi bướm vàng Chàng trai chừng tư lự Dõi theo con bé ngoan Con bé cười ngất ngây Hoa cỏ luồn tóc say Ngẩn ngơ chàng trai đứng Vẽ thơ theo áo bay ... "Bé thích không, đóa hoa, Hoang dại nhưng thật thà Tặng bé thay lời ngỏ Anh yêu bé lắm nha ..." Con bé mắt tròn xoe Hồn nhiên lẫn đam mê "Em là công chúa đó, Anh làm phò mã nhe ..." Công chúa đi chân trần Bông cỏ vương áo xuân Đội vương miện hoa dại Bé cười, anh bâng khuâng ... Chàng phò mã thẫn thờ Chắp cọng cỏ xanh mơ Kết thành chiếc nhẫn hỏi : "Trả lời đi, anh chờ ..." Má con bé đỏ bừng Chàng trai thêm băn khoăn. Sơ đàn bướm nghe trộm, Nên bé chẳng nói năng ... Ai đem những đắm say Lấp một trời thơ ngây Từ đó bé tư lự Thôi đuổi bướm vàng bay ... ... Thoáng mơ, rồi anh xa Thấm thoát ba năm qua Nhà bên, nay pháo nổ Anh về với kiệu hoa ... Cô dâu chẳng phải em Áo gấm lụa hài êm Kẻ giàu cười hạnh phúc, Hàng dậu, bướm buồn tênh ... Nhẫn cỏ đổi nhẫn vàng Thảm đỏ thay đồi hoang Anh bên cô dâu mới Em giấu lệ ngỡ ngàng ... Chúc anh thật hạnh phúc Em trở lại đồi xưa ... Dấu chân còn lẩn quất Nhưng Xuân đã cuối mùa ... Cám ơn anh cho em Làm cô dâu lần đầu Chiếc nhẫn cỏ ngày đó Ngủ yên trong tim đau ... Có Khi Nào Có Khi Nào Bùi Minh Quốc Có khi nào trên đường đời tấp nập Ta vô tình đã đi lướt qua nhau Bước lơ đãng chẳng ngờ đang để mất Một tâm hồn ta đợi đã từ lâu Có Một Ngày Có Một Ngày Nguyễn Khoa Điềm Có một ngày em không yêu anh Em đi thật xa Và mặc chiếc áo Anh chưa từng thấy bao giờ Em sẽ có cái cười Bằng ánh sáng của cái hôn khác Có nỗi buồn Bằng màu mưa khác Những buồn vui anh không có bao giờ.. Có một ngày Em tràn đầy hạnh phúc Ngày em không yêu anh Ngày em rời mái nhà xưa cũ ấy Và chiếc áo sờn vai ấy Anh từng hôn lên nỗi khó nhọc hàng ngày Em xoá mình đi Bằng chiếc khăn màu thơm ngát Cái ngày đó Anh sẽ bắt đầu Với anh Bằng bước chân ngày đón em Anh một chàng trai Với màu tóc khác Riêng năm tháng cuộc đời Thì vẫn như xưạ. Con Đường Con Đường Phan Thị Thanh Nhàn Khi anh đi với người yêu Chỉ xin anh nhớ một điều nhỏ thôi Con đường ta đã dạo chơi Xin đừng đi với một người khác em Hàng cây nay đã lớn lên Vươn cành để lá êm đềm chạm nhau Hai ta ai biết vì đâu Hai con đường rẽ xa nhau xa hoài Nếu cùng người mới dạo chơi Xin anh tránh nẻo đường vui ban đầu Cổ Tích Biển Cổ Tích Biển LuuLy Thuở xa xưa, trăng ghé chơi bến nước, Thương nước buồn, trăng cúi ghé môi hôn Nước e lệ rũ tóc che sóng hồn Nên nụ hôn chập chững như vừa chớm ... Trăng lẳng lơ khép mây che tình trộm, Nước thẹn thùa ngả sóng đón men say ... Trăng hải hồ dong ruổi khắp đó đây ... Nên hôn nước bằng nụ hôn từng trải ... Lần đầu tiên nếm biết môi tình ái, Nước hồn nhiên choàng níu cổ trăng mơ ... Trăng già dặn cười mỉm trên sóng chờ ... "Anh yêu em, hỡi người yêu ngư nữ ..." Chuyện tình buồn như những chuyện quá khứ, Trăng mặc áo bạc màu lẩn trong mây ... Nước ngơ ngẩn giữa dương trần đắng cay ... Thân ngọc ngà biến thành ngàn lệ mặn ... Chiều hôm nay, bãi cát dài thăm thẳm ... Có biển chờ, trăng có ghé về không ? Cuối Cùng Em Đã Cuối Cùng Em Đã Nguyễn Trọng Văn Cuối cùng em đã lớn lên Cuối cùng bấc đã khêu đèn sáng trăng Cuối cùng thì lá cũng xanh Rằng em chua chát xin đành chát chua Cuối cùng hoa đã nở hoa Cuối cùng trái ủ trong vò lên men Cuối cùng gió đã mang tên Rằng đem bão tố mà đền phong ba . Cuối cùng em đã đi qua Cuối cùng cỏ đã thành bờ tóc tiên Cuối cùng giọt nắng bừng lên Rằng chim còn biết hót tìm đến nhau Cuối cùng em đã thành dâu Cuối cùng anh đã đến sau ... cuối cùng ... Dầm Mưa Dầm Mưa LuuLy Mưa rơi đấy, nhưng đừng đưa em nhé, Có nghĩa gì khi mình đã chia phôi Anh tàn nhẫn, còn em giấu ngậm ngùi, Trời mưa đấy, chứ không phải em khóc ... Lâm thâm ướt mấy hạt buồn trên tóc, Anh về đi, chắc em chẳng cần che Mưa từ nay sẽ giăng phủ bốn bề, Chứ không chỉ đêm nay anh từ giã ... Anh khẽ cúi đạt môi hôn vội vã, Xe rẽ đi trong màn nước bụi mờ ... Trách quạt nước sao vô tình làm ngơ, Không cho em thấy rõ anh lần cuối ... Em bơ vơ, phố khuya mưa lầy lội, Có giọt nào thấm áo ướt vào tim, Em nghiêng tóc giấu những chút lệ mềm, Thoáng ngây ngô ràn ra khỏi mi mắt ... Anh mới đi mà trần gian đổi khác, Phố dài thêm, và mưa giọt buồn hơn, Mưa thượng giới đang tuôn chảy về nguồn, Còn em lạc, nên dầm mưa đêm vắng ... Đơn Phương Đơn Phương Phạm Đức Tôi tìm em, em tìm ai Để đôi khi tiếng thở dài hòa chung Gần nhau mà chẳng yêu cùng Đơn phương tôi cứ thuỷ chung một mình Trái tim tôi vẫn để dành Cho em - người vốn vô tình với tôi Còn em lại đến với người Tôi không ghen, chỉ buồn thôi, thật buồn. Cái bông hoa nở giữa vườn Hương thơm nhiều lúc lại thường bay xa Thôi thì em đó tôi đây Không yêu nhau được dẫu đầy thương yêu Mong em yêu và được yêu Đừng như tôi chỉ một chiều tương tư Hoa Xấu Hổ Hoa Xấu Hổ Lê Thanh Tùng Có một điều làm tôi trăn trở Bao tháng ngày cắt nghĩa không ra Rồi sớm ấy tôi thấy loài hoa Người đời gọi là hoa trinh nữ Những lúc bướm ong về bên hoa tình tứ Hoa lại thẹn thùng khép lá tương tư Tôi hỏi gió :"Hoa ngủ đấy ử" Gió thì thầm bảo rằng : "Hoa xấu hổ" À vậy đấy thật là rõ khổ Có thế mà suy ngẫm mãi chẳng ra Mà có đâu chỉ riêng mỗi loài hoa Tất cả mọi loài khi yêu đều vậy cả Tới bây giờ tôi mới hiểu được điều khó tả Rằng tại saọ.. người ta nhắm mắt... lúc hôn nhau Hoàng Hôn Hoàng Hôn Phan Phương Nam Chiều loang ti'm cả dòng sông Thuyền ai trôi nhẹ trên dòng nước êm Cánh cò nào vụt bay lên Một mình đơn lẻ giữa mênh mông trời Hoa lục bình nở lẻ loi Với màu ti'm nhạt gọi lời buồn chi Rồi theo dòng nưới trôi đi Để dừa mãi đứng dại si trông vời Em cũng không nói một lời Ra đi để lại một người ngóng trông Mặt trời dần khuất hoàng hôn Còn vương lại sắc ti'm buồn cùng ta . Hôn Lên Thu Nhớ Hôn Lên Thu Nhớ Hàn Trân Bâng khuâng mấy ngõ lá vàng Ngõ nào cũng đến nhà nàng trong tôi Hỏi thu nắng nhạt đầy vơi Nắng nào chợt rọi từ trời nhớ thương Lá rơi đắp mấy tình trường Đắp ngang rừng mộng đắp đường qua em Gió rung từng cọng mềm mềm Cọng hương áo cũ êm êm giữa nguồn Trời cao xanh ngắt mây tuôn Nhớ ta lên cả mây buồn dạo quanh Bây giờ thu bóng xây thành Người ơi hoang vắng xin đành gọi tên Thành tôi chứa những bồng bềnh Chứa người trong mộng ôm miền phù vân Ta đi cuối tận thu gần Hôn lên nỗi nhớ tan dần chiêm bao Khóc Titanic Khóc Titanic LuuLy Gặp gỡ chi nhau một chút thôi Để trót yêu nhau đến suốt đời, Mối tình đầu căng tràn tim chật Nghiệt ngã thay, trời làm chia phôị.. Nhớ anh quá, nụ cười hồn nhiên, Vai áo cũ chẳng vướng ưu phiền, Giấc mộng hải hồ xoãi rộng cánh Đẹp như những Hoàng Hôn... không tên... Nhớ anh quá, ấm nồng vòng tay, Nụ hôn đầu bởi anh chỉ bày, Tình anh như đại dương sóng vỗ Hồn em, thuyền nhỏ bềnh bồng say ... Anh đã cho em biết ước mơ, Cho em biết khôn trong dại khờ, Cho em biết yêu bằng sinh mạng, Biết mạnh dạn sống giữa đời dơ ... Em muốn bỏ hết, để theo anh, Đến những nơi anh vẽ trong tranh, Em muốn thả chân trần dạo phố, Sẽ sống bằng đam mê chân thành... Nhưng nhìn kìa anh, nước tràn dâng... Người ta bỏ chạy, anh tần ngần... "Em đi đi, anh đi sau nhé..." Yêu anh, em không thể rời chân Anh giận, anh buồn, anh yêu em... Ôm em giữa thác người cuồng điên, Anh, tha cho em, xin đừng ép! Xin được chết cùng trong đêm đen... Hôn em lần cuối, thuyền đang chìm, Lưng anh che sóng bão lênh đênh, Thở gần cho em được sưởi ấm, Em ngủ...hồn anh đi một mình ... Em yêu anh! người tình của em, Đón em anh nhé, đêm từng đêm, Xa, gần, thời gian, và cái chết... "I believe my heart will go on..." (Cảm tác phim "Titanic" - tặng Người tình trăm năm ..) Lá Xuân Chiều Lá Xuân Chiều Nguyễn Bạch Dương Chiều rất nhạt, dáng riêng em rất đậm Anh đứng nhìn quên lặng lẽ chiều phai Có những chiếc lá vàng rơi thật vội Chờ xuân về đỏng đảnh gọi sương mai Em chậm rãi đi trong chiều thong thả Ngày cuối năm mưa lất phất mùa xuân Chiếc lá rụng sau lưng người quét lá Em nhặt thầm tìm chút biếc cây xanh! Em nhặt tìm hun hút gió heo may Hoa vạn thọ rực vàng sân Thánh Thất Con cu cườm gọi tết vọng bên sông Hoa sứ nở trắng hiên chiều sắp tắt Lá xuân thì lạnh phớt giọng sương non Em lãng đãng hay là anh lẩm cẩm Hỏi thăm đường tìm địa chỉ mùa hoa Quên chiếc lá xuân chiều xanh sắc ẩm . Lời Nguyện Cho Anh Lời Nguyện Cho Anh Ý Nhi Anh có biết bây giờ là tháng mấy ? Mà sương mù giăng kín cả lối mơ Để nơi đây có con bé thẫn thờ Mắt hoen ướt long lanh mong hương nắng Con bé buồn một mình trong thanh vắng Lật từng trang , dòng nhật ký - vần thơ Gió thoảng qua , con bé quên ngày giờ Nâng cung nhạc , lời ca nghe sầu lắng Nơi chân Chúa , tay nâng cành hoa trắng Con bé qùy lặng bên Chúa bình yên Chợt nhớ anh , dâng lên Chúa lời nguyện Mong hạnh phúc mỉm cười bên anh nhé Lời ca vang trong thánh đường khe khẽ Con bé về trong cuộc sống tạm quên Bao nhiêu lời âu yếm với dịu êm Giờ bình lặng cúi đầu nơi chân Chúa ! Bàn tay ngà trên phi'm đàn như múa Ước dịu hiền như vạn đóa hoa hồng Chẳng còn thương , chẳng còn đợi , ngóng trông Linh thiêng lắm , lời cầu xin Thượng Đế Anh yêu hỡi , con bé nhỏ là thế Yêu thương ai chỉ nói với Chúa thôi Để mai đây trên những bước cuộc đời Còn Thượng Đế luôn hằng đi bên nó Bao lời kinh con bé cầu xin đó Xin góp thành những nụ nhỏ ngây thơ Và dệt đan nên hoà khúc đợi chờ Một mình lặng , âm thầm luôn khấn nguyện !!! Lời Yêu Không Âm Thanh Lời Yêu Không Âm Thanh Hoa Nắng Em tìm đến mặt trời, Khi hiểu là mặt trời có thật Trước vầng dương chói lòa đôi mắt Em mù lòa .... Giọt nước mắt nhạt nhòa Không tạo được âm thanh Em mù lòạ... Giọt nước mắt nhạt nhòa Không tạo được âm thanh cho lời yêu thành tiếng Em bất lực nhìn mặt trời tan biến Đêm nhập nhằng .... Mặt trời đó ! thật gần. Đã rọi xuống đời em tia mong manh hạnh phúc... Ôi, cuộc sống quay theo đinh luật Ngày .... và đêm .... Em thấy nỗi đau không tên Nơi anh, nơi em khi ta bên nhau thở dài mệt mỏi Em không muốn anh những đêm dài chờ đợi Một chút gì vẫn quá mong manh ... Thương gởi đến mặt trời lời yêu không âm thanh Cho lần sau cuốị... Cho lần duy nhất Lỡ Thì Lỡ Thì Vũ Thị Huyền Bao nhiêu bầy con nít Đã tình bằng qua sông.. Bao nhiêu thời thiếu nữ Khớp ngựa ô theo chồng Thôi than chi một thời Như lá thu cuối nắng Lòng thuyền đâu dài rộng Mà đi mênh mông đời Anh đánh đắm nụ cười Giữa ngã ba biển cả Em vớt làm tao nôi Ru một thời nghiệt ngã Xanh ngàn năm biển cả Người ơị. người chẳng về Ngựa ô rơi nước mắt Thành cỏ vàng chân đê Mặn Áo Anh Mặn Áo Anh LuuLy Không dám khóc, sợ lệ rơi, Mà sao loan mặn mất rồi, áo anh ... Chỉ tơ bao mối vòng quanh ... Thương ngực áo đã hiền lành chở che ... Tay anh nghiệp chướng vuốt ve Nghe đời ngọt đắng não nề trăm năm ... Mắt anh dõi cõi xa xăm ... Mắt em chỉ biết khóc thầm ngực anh ... Tóc em mấy sợi còn xanh Xin ràng khuy áo một nhành Quỳnh hoa ... Nở một đêm, nở thật thà Ngàn sau ai nhớ mặn mà ngàn xưa ... Màu Trắng Trinh Nguyên Màu Trắng Trinh Nguyên Cát Phong Em bước xuống, đời là trang giấy trắng Chưa lần yêu nên chưa biết muộn phiền Ta bước xuống, vũng đời bao sầu đắng Mãi đứng nhìn nên giấy trắng tinh nguyên Em bước xuống, ngỡ ngàng còn in vết Nét thơ ngây trong áo trắng mây trời Bóng thời gian huyền diệu thoáng ngừng trôi Em bước xuống, đau từng viên đá cuội Em bước xuống, đêm hồng màu mắt thỏ Phố trăng thề say giấc mộng băng trinh Ngàn sao xa mang tư tưởng ngục hình Em bước xuống, đưa ta vào huyền thoại Mối Tình Đầu Mối Tình Đầu Minh Đạo Năm ấy, tôi mười sáu tuổi đầu, Tuổi mà kẻ khác biết gì đâu Tôi yêu tha thiết cô thôn nữ Cùng học một trường, chung lớp nhau . Môn toán nàng hay cắn bút ngồi Rưng rưng hàng lệ ngước nhìn tôi Cái nhìn âu yếm như thầm nói : Anh chép giùm Em kẻo muộn rồị Vội vàng tôi viết vào trang giấy Và liệng cho nàng ở kế bên Cũng có nhiều khi thầy bắt được Trận đòn thước kẻ chịu thay Em . Cuộc sống êm đềm vẫn lặng trôi Nhưng mà sự thực giữa hai người Mối tình câm nín ghi từ đấy Cho đến một hôm nhớ trọn đờị Hôm ấy, nàng đi chợ Tết về, Gặp tôi thơ thẩn ở bờ đê, Mỉm cười nàng hỏi : Chờ ai đấy ? -- Chờ bánh người đi chợ Tết về. Nàng lặng nhìn tôi, khẽ thở dài : -- Anh chờ quà Tết, tưởng chờ ai ? Ôi câu trách móc sao duyên dáng Tôi vội trả lời : Đợi cả hai ! Đất nước binh đao, lửa ngút trời Sẩy đàn tan nghé, hận đầy vơi . Tôi theo kháng chiến tìm sinh lộ, Tạm gác tình riêng, mộng vá trờị Rồi một mùa thu ngập lá vàng Được tin em đã bước sang ngang Cùng tin đã khóc trong đau đớn Khi giặc tràn lên cướp xóm làng. Tôi lặng người đi biết nói gì Tủi hờn thành lệ quyện vành mi Khóc em tôi khóc không thành tiếng Và khóc đời tôi đã lỡ thề. Cho tôi gửi trọn niềm thương nhớ Về nấm mồ Em nơi viễn phương Âm hưởng lời nguyền phiên chợ Tết, Viết vào thanh trúc thắp thay hương . Một Bước Qui Nhơn Một Bước Qui Nhơn Đông Hà Một mình tôi trước biển xanh Thêm con còng gió, thênh thênh hai người Tôi khe khẽ vuốt nụ cười Con còng gió xe đủ mười bước chân Bàn tay vốc cát tần ngần Phủi tay cát dính một phần trái tim Rơi là rơi giữa lặng im Đau là đau ở cái tình chưa trao . Ngọt từ một tiếng anh chào Mà cay đắng bởi sóng trào từ đâu ? Đêm nay buông xuống chân cầu Một tiếng rơi tựa tình đầu . Lạnh tanh ! Biển nào có lối đi quanh Bờ cong dấu hỏi vẹt thành nửa trăng Treo tôi ở giữa thăng bằng Hai đầu sóng vỗ chẳng đằm nhớ thương Một Thời Một Đời Một Thời Một Đời Nguyễn Đăng Tâm Một thời để nhớ thương nhau Một đời để lại những câu thơ buồn. Năm mù sương ,tháng mù sương Bóng anh ở cuối con đường mùa xuân Hàng cây xưa đã phong trần Anh phong sương với nợ nần nhân gian Một thời như gió sương tan Một đời như nắng võ vàng ngoài hiên. Anh là ai giữa vô biên Một câu hỏi lạnh nỗi phiền muộn ...aị Đi tìm sợi nắng ban mai Gặp anh e lúc xuân phai mất rồi . Mưa Mưa Hà Phạm Phú Ddưa em về buổi chiều rơi Màn mưa gia+ng tra+'ng cả trời uớt em Gió bay mưa đẫm tóc mềm Áo em mưa thấm, da em mưa nhòa Anh nhìn hút bóng em xa Trong màn mưa tra+'ng như là cánh chim Ddể rồi đau nhói con tim TuởNg như trái núi im lìm đè lên tuởng như hòn sỏ i để quên Bơ vơ la+n lóc ở bên hiên nhà Anh ghen cùng với cơn mưa Dduoc choàng em suốt chiều đưa em về. Muộn Màng Muộn Màng Nguyễn Thanh "Sao lâu quá chú không về thăm xóm" Em vẫn thường mặc áo ti'm dạo xưa Vẫn dịu dàng đội nón lúc trời mưa Ddể đi học mỗi lần qua đầu ngõ Nắng đã úa, chú ơi, từ dạo đó Chú không về nên nắng chả hồi sinh Chỉ mình em chân sáo bước một mình Chân cũng mỏi khi lòng em đã giận Ừ, em giận chú vô tình ghê lắm Chú chả thương, chả nhớ đến em saỏ Em vẫn xinh như chú bảo ngày nào Nhưng xinh đẹp mà vô duyên.. chú nhỉ Em yêu chú! Vâng, dù em bé nhỏ Cô học trò còn lấm mực ngây thơ Rồi một ngày cô ướm mộng vu vơ Tại chú đấy làm cho cô biếng học Chú vô tình làm cho cô đã khóc Rồi chú đi biền biệt cũng chả về Xóm em buồn từ dạo đó, chú biết không ? Em cũng thế.. buồn ghê cơ chú ạ .... Sao lâu quá chú không về thăm xóm Cây lan già mấy độ đã trổ hoa Mối tình đầu vụng dại cũng phôi pha Em quên chú.. hương tình còn phảng phất Rồi một ngày em bỗng quên chú thật Em lấy chồng, đời đẹp lắm chú ơi Ddêm tân hôn, em bỗng thấy bồi hồi Thư của chú gửi về.. ôi quá muộn Thư chú viết "Yêu em từ lâu lắm.. Chưa ngỏ lời vì anh sợ tương lai" Thôi muộn rồi, chú đừng mộng ngày mai Con sáo ấy đã sang sông rồi chú ạ Ddêm hợp hôn em nghe lòng lạnh giá Trong tay chồng mà nước mắt rưng rưng Chú biết không.. em tha thiết gọi thầm Tên chú đấỵ.. vì em còn yêu chú Nguyện Yêu Em Dù Cuộc Sống Hoang Đường Nguyện Yêu Em Dù Cuộc Sống Hoang Đường Ngu Yên Sống và chết chỉ khác nhau hơi thở Sao mà sầu ghê gớm quá phân ly Sống và chết chỉ cách nhau lớp đất Sao muôn đời chia kẻ ở người đi Anh vẫn nhớ một lần mơ thấy chết Nằm khóc ròng thê thảm dưới mồ sâu Đêm bất tận đầy cô đơn sợ hãi Và tiếc thương thêm dằng dặc mối sầu Khi em đến quì bên mồ than khóc Anh dỗ dành tiếng mất giữa hư không Còn gì buồn hơn nhìn em đau khổ Bất lực nằm im tan nát cõi lòng Anh muốn ngồi dậy chọc em kinh ngạc Cười nói rằng chỉ giả bộ giỡn chơi Còn gì vui hơn người chết sống lại Còn gì quí hơn có nhau trọn đời Cuối giấc mơ anh sợ mình đã chết Nên vội vàng rán tỉnh giấc chiêm bao Không dám ngủ anh thức luôn đến sáng Nằm ôm em lo sợ chuyện mai sau Khủng khiếp quá biết bao giờ chết thật Chỉ chết mơ mà đã lắm bi thương Anh nâng niu từng phút giây sống sót Nguyện yêu em dù cuộc sống hoang đường Nhớ Một Người Nhớ Một Người Nguyễn Phước Nguyên Thức trắng đêm nay nhớ một người Một người tôi nhớ, một người thôi Ddêm nay, đêm nữa, đêm mai nữa Tôi nhớ một người không nhớ tôi Nói Chuyện Với Chính Mình Nói Chuyện Với Chính Mình LuuLy Tao thấy mày, thương quá, biết nói sao, Yêu chi lắm, mi vướng những lệ tràọ.. "Người ấy" xa, làm sao mà hiểu được, Tình yêu mày thầm lặng, đau lòng tao ... Tao khuyên mày, thôi hãy đi tìm quên, Đời đối dang, duyên phận chắc không bền, "Người ấy" thường cợt đùa bao cô gái, Mày chỉ là bóng một ngôi sao đêm... Cớ sao mày cứ một mực thuỷ chung? Yêu "người ấy", muốn yêu đến khôn cùng, Đời con gái má hồng trong khoảnh khắc, Mày buồn nhiều, nhạt má phấn, biết không? Tao khuyên mày đi tìm những cuộc vui, Ngoài phố kia, đô hội, có lắm người, Cớ sao phải võ vàng trong nhung nhớ, Đến "cái người dễ ghét" ở xa xôỉ Mày dại quá, trao cả trái tim saỏ Dù biết rõ "người ấy" lắm "hoa đào" Tao bật khóc, thấy mày khờ dại quá, Tao thương mày, vì mày cũng là tao ... Sao Cũng Được Sao Cũng Được Trần Nguyên Thảo Vỏn vẹn một dòng, "Sao cũng được" Thế là đau buốt tận đáy tim Thì đi ... trời gió, dòng nước ngược Từ nay không có kẻ đi tìm ... Chưa gặp, mà lòng sao trắc ẩn (+) Mới hay số mệnh tự thiên thu Ngàn lần hãy nói tôi lầm lẫn Rằng tình yêu ấy chỉ sương mù Tôi thấy chiều nay gió thổi bay Một vần thơ rụng lúc ban mai Ngập ngừng tôi nhặt vần thơ ấy Về ép trong tim những u hoài Gấp nhẹ đôi tờ, quên tiếng hát Để lòng thôi dứt những đường tơ Ơ hay, sao biển về trong mắt Mà không, gió bụi lúc giao mùa ! Thì chỉ một dòng, "Sao cũng được" Mà sao đau buốt tận đáy tim ... Sầu Sầu Phạm Thị Thanh Phượng Nàng kia đi học có đôi Còn tôi đi học ôi thôị.. phát rầu ! Một mình đứng ngắm... bồ câu Nó cũng hai đứa, ôị.. sầu càng tăng Tháng Bảy Tháng Bảy Lê Đình Bích Ngưu Lang chức Nữ yêu nhau Tháng Bảy mưa ngâu Hẹn ngày Thất Tịch Em lấy chồng Trời ơi! Biền biệt Mới hôm nào ngây thơ Ngã vào lòng. Hờn dỗi bắt tôi hôn. Tháng Hai Chim Quyên Tháng Hai Chim Quyên Tường Vy "Chim quyên ăn trái nhãn lồng" Đôi ta nào phải vợ chồng mà thương Câu kinh thấy nhớ giáo đường Tháng hai nằm mộng mù sương tháng mười Đèn khuya đứng ngóng sao trời Bàn tay vụng dại nhớ mười ngón thon Nụ hôn mềm nhớ môi ngon Vai thương tóc rối ngủ ngoan tội tình Mi buồn thương mắt lặng thinh Chân mòn thương gót một mình lẻ loi Tháng hai xanh giậu mồng tơi Có người quen áo thương hơi một người ... Thằng Gù Nhà Thờ Đức Bà Thằng Gù Nhà Thờ Đức Bà Trụ Vũ Xưa có một lão già Yêu một nàng công chúa Một mối tình thiên thu Bếp hồng còn đỏ lửa Hôm nay ta cũng khóc Như lão đã khóc nhiều Như em rồi sẽ khóc Châu ngọc của tình yêu Có chút gì cao quý Trong hạt lệ âm thầm Có chút gì thi vị Cho mối tình lặng câm Hồng hoa đang đua nở Cứ hát khúc yêu đương Ai hay tình câm của Tấm lá khô bên đường Trong vắng lặng lầu chuông Của nhà thờ Đức Mẹ Chiêm ngưỡng đóa hoa hường Lão gù rưng mắt lệ Ôi nàng thì đẹp tuyệt Giữa trời đất thanh tân Đôi chân mày nét nguyệt Hiện chi vẻ thiên thần Nàng ngồi bên cửa sổ Ngó xuống ngó xuống thềm Lão gù che mặt quỷ Mà trông lên trông lên Bốn mắt lặng nhìn nhau Đất trời không tiếng nói Ôi nàng có hay đâu Lòng ta đang khổ tủi Hôm nay ta đã khóc Nhưng lão đã khóc nhiều Như em rồi sẽ khóc Trăng tàn trong hoang liêu Tìm Lá Thu Tìm Lá Thu LuuLy Chiều hôm ấy chung đôi con đường vắng Lá thu vàng làm rực rỡ hoàng hôn Có chiếc lá có lẽ quá bồn chồn ... Rời không trung đậu tóc em khe khẽ ... Anh tinh nghịch nhặt chiếc lá nhỏ bé, Rồi vu vơ ép chiếc lá lên môi ... In lên lá những dấu tích bồi hồi, Đặt môi em, "Anh hôn em yêu đó !" Em gạt đi, không thèm thương lá cỏ "Em đây nèn, tất cả, là của anh Yêu anh và muốn anh yêu chân thành Sao anh phải hôn em qua sợi lá ?" Mùa thu xưa sao nỡ qua vội vã, Chiều nay em đi lạc giữa lá vàng, Tìm trong ngàn chiếc lá gió vỡ tan, Một chiếc lá in hình mùa Thu cũ ... Trái Tim Mắc Cạn Trái Tim Mắc Cạn Trần Mạnh Hảo Dòng đời con nước vèo qua Trái tim mắc cạn trong tà áo bay Cỏn con một sợi lông mày Mà đem cột trái đất này vào anh. Trời Sắp Sáng Rồi Anh Đến Đâủ Trời Sắp Sáng Rồi Anh Đến Đâủ Comay Trời đã xế chiều anh đi đâủ Không gian mờ mịt áng mây sầu Âm u sương lạnh buồn giăng lối Trước cửa lạc loài một khiếp đaụ Trời sắp tối rồi anh đi đâủ Ngoài kia mưa gió lắm giải dầu Một thân cô quạnh đời lữ thứ Anh sẽ dừng đâu suốt đêm thâụ Trời đã tối rồi anh đến đâủ Quanh anh vạn vật có u sầủ Tiếc thương một kiếp đời lưu lạc Một cuộc hồng trần , một bể dâụ Trời đã khuya rôì anh đến đâủ Màn đêm bao phủ khúc nhạc sầu Tha hương ly xứ buồn câm nín Ôm mối buồn lòng , lê bước đâụ Trời sắp sáng rồi anh đến đâủ?? Trong Mưa Trong Mưa Vũ Long Đón em vê` gå.p cơn mưa Gió nghiêng vành nón nước lùa tóc xanh Trách giọt mưa nỡ vô tình Rơi vào giữa lúc chúng mình đón nhau Mưa chiê`u chå?ng tránh vào đâu Cơn mưa xô'i xả biê't bao giò+ ngù+ng Ưó+t thì ta đã ưó+t chung Bưó+c cao bưó+c thâ'p ta cùng nhau qua Mưa chi mưa trå'ng bãi bò+ Hàng cây đang thå'm bô~ng lò+ mò+ xanh Mưa rơi rơi khå'p chung quanh Nghe xào xạc lá vå.n cành mà mưa Nưó+c trôi chiê'c lá vâ.t vò+ Ưó+c gì mưa cũng biê't chù+a em ra Mong trò+i gió tạnh mưa qua Đê? tóc em lại bay xòa sang tôi Nê'u còn mưa nữa mưa ơi Có bao nhiêu giọt tìm tôi mà vàọ Uống Rượu Với Mình Uống Rượu Với Mình Hà Thiên Sơn Đêm nay chỉ có một mình Ta ngồi uống rượu với hình bóng ta Bỗng dưng có giọt lệ nhòa Tan trong chén rượu biết là vì đâủ Giọt thương, giọt nhớ, giọt sầu Giọt nào cũng mặn từ lâu lắm rồi Nỗi buồn đốt cháy bờ môi Uống sao cho cạn bóng người ta yêu Tương tư chén lệch bình xiêu Ngoài kia sương lạnh đã nhiều mưa bay Cứ gì với rượu mới say Đêm sắp cạn khuyết một ngày bên em... Vầng Trăng Bé Bỏng Vầng Trăng Bé Bỏng Đinh Phạm Thái Anh dọc theo sông Cả Nước mênh mông tận trời Đi tìm đồng xu nhỏ Chiều xưa em đánh rơi Đồng xu nằm khuất nửa Bên bờ em rong chơi Như vầng trăng bé bỏng Gác trên nhành cỏ tươi Bỗng bàng hoàng tỉnh dậy Giấc mơ chết trong đời

Các file đính kèm theo tài liệu này:

  • docThơ tình.doc